Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Thái Sơn » Chiến tranh - chín khúc tưởng niệm (2009) » Khúc thứ hai: Mẹ nhằn hạt na, cha nhai dập mía
Đăng bởi hảo liễu vào 10/11/2015 22:42
Anh không rơi từ ngọn cây
em không lẫy ra từ ruộng nẻ
như hai kẻ hành hương ngụp lặn nước thiêng sông Hằng
nuốt giọt cam lồ uống rượu tàn nhang
giật mình bừng tỉnh
không phải lời niệm Phật
không lẩy ra từ Cựu ước, Tân ước, Coran, Địa tạng
tiếng nói tự đáy lòng
- ta yêu nhất Mẹ Cha!
núi sông đầu tiên
âm thanh đầu tiên ánh sáng đầu tiên ấm lạnh đầu tiên
tất cả
trong Vòm Trời đầu tiên - Bụng Mẹ
Vòm Trời Bụng Mẹ
ổ kén vàng tằm say lá dâu
tổ chim ưng níu vách động Hương Sơn
treo cành thông già rủ mái chùa Yên Tử
ta đại bàng non vỗ cánh bay chuyền
lá trúc đằng ngà cỏ linh chi lót ổ
trứng chim công trắng nõn phập phồng rạn vỏ
nước dãi chim yến trộn lẫn huyết hồng
lông tơ phượng hoàng ủ mây ngậm gió
ngơ ngác cất tiếng hí chào đời ngựa chín hồng mao
Lòng Mẹ
- Bầu Trời đầu tiên
Mẹ nhận biết khi ta còn mỏng manh
tơ nhện chỉ mành giọt sương sợi khói
bãi tha ma ngoài đồng
gốc lim cổng chùa cành gạo bến sông
đảo lá vặn cành phả làn gió độc
chướng khí lọt qua khe cửa vào chõng Mẹ nằm
tơ nhện chỉ mành
con của Mẹ
đứt tung
làm sao nối lại!
Mẹ lăn sóng xoài
trời mưa đường trơn
mẹ ngã vặn lưng
cọc cầu ao mục gãy dưới bùn
con của Mẹ
giọt sương
bốc hơi vào nắng
mảnh yếm lụa, tấm khăn gai
Mẹ vắt dọc dây thừng, phơi ngang sào nứa
chim lợn kêu đêm, quạ khoang nhỏ máu
sương độc thấm loang vạt yếm
tà khí nhàu khăn
sữa Mẹ đắng nhựa xương rồng
“tháng Tám” dốc bồ “ngày Ba” úp thúng
cơm ghế củ chuối cháo độn sung non
Mẹ ăn sắn độc xuyên rễ cỏ tranh
nuốt phải măng luồng mọc bên hang rắn
sợi khói
con của Mẹ
lẫn với mây trời!...
may mà
Cha kịp nhồi rơm bện rạ chắn gió che mưa
bắc lại cầu ao
đóng lút gỗ bạch đàn
ken dày tre đực
may mà đường trơn vãi tro ngõ lầy rắc trấu
Mẹ bấm mười ngón chân
tứa máu
phập phồng cuống nhau khí huyết dồn về
con dày thịt xương nhô tai mọc tóc
Bà Mụ nhào nặn “tò he”
Đất Trời cho con tim óc
linh hồn kết tụ từ lòng yêu thương hi vọng của Cha
“tò he” hoá thân
con biết ấm lạnh buồn vui cùng Mẹ
đợi chín tháng mười ngày Bố đón con ra
bì bõm lội ruộng chiêm tóc Mẹ đẫm mưa
phi cơ Hencát, Đacôta xé gió trên đầu
Mẹ nắm áo Cha
lựa chân tránh rãnh cày gốc rạ
ngồi dưới hầm sâu trong lòng đất
Mẹ vẫn giấu con vào góc hầm kín nhất
đêm đông giá lạnh
con rúc vào nách Mẹ lòng Bà
chân gác bụng Cha
khói thuốc lào cay
quết trầu nồng
sữa ngọt
con nhớ lại
mắt cay
mũi nghẹt
đêm tháng chạp mẹ quấn con bằng vạt áo bông
đụp chằng mụn vá
giặc từ Đò Neo bủa qua Vô Hối
Tây trắng Tây đen cắt đường bịt lối
tao nôi cánh võng đầu tiên của con
- cặp thúng cái tản cư
quang mây đánh võng lắc lư
hàng ngàn chiếc nôi - thúng treo trên vai
từ Hà Nam, Hải Dương chạy vào Nghệ An, Thanh Hoá
đồng bằng thành phố ngược Phú Thọ, Thái Nguyên
đói khát sợ hãi kiệt sức đẹn sài
bao đứa trẻ không tỉnh lại
bánh mật tháng mười bánh ú tháng hai
cà niễng thằn lằn sâu chè ếch cốm
cua bấy giữ mai tôm càng tách vỏ
muồm muỗm nếp mùa chín vàng trên lửa...
hay ăn chóng lớn
chúng con tập lẫy tập đi
Mẹ nhằn hạt na Cha nhai dập mía
trứng rùa trứng rắn Mẹ ăn lòng trong phần con lòng đỏ
con nghẹn cá nạc - Bố khạc xương vây...