Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Phong Việt
Đăng bởi hảo liễu vào 15/12/2017 05:42
Thả một ngọn đèn lên trời…
Thả một ngọn đèn lên trời
rồi mình cầu cho đời mình yên vui…
Cũng chỉ mong được là cơn gió ở đâu đó trong cuộc đời
để một ngày tìm thấy cánh cửa một ngôi nhà đang mở
mình sẽ len lỏi và neo vào một góc nhỏ
ngắm nhìn hạnh phúc của những con người đã đi qua sóng gió
chỉ còn lại năm tháng này đây…
Mình nhìn người kia quét dọn và nấu những bữa ăn thường ngày
rửa từng bó rau, nhặt từng lá úa
mồ hôi đổ dài quanh tóc mai mà mắt vẫn bình yên trên bếp lửa
đời thật ra còn gì đâu nữa
để mà đi…
Mình ngắm một người sắp xếp lại những kệ tủ, dép giày
không vội vàng như tuổi nào đã từng mất
thời gian không còn thuộc về ngôi nhà của những con người thân quen với chua xót
ở đây chỉ có chiếc đồng hồ vặn dây cót
chưa một lần lên dây…
Mình nghe âm thanh của giấc mơ trong cái trở mình nửa khuya sương xuống dày
nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi những giấc mơ tươi đẹp
vì sớm mai kia ngôi nhà lại trở về với vị trí thiên đường của hai con người đang sống
với trái tim lúc nào cũng được chườm nóng
bằng yêu thương…
Thế gian này có bao nhiêu con người thèm tận hưởng một cuộc đời bình thường
hay phải đi qua trùng trùng dâu bể
phải xát muối vết thương hay tuyệt vọng nằm im với hơi thở
rồi đến một ngày không còn gì nữa
mới nhận ra mình sai…
Thả một ngọn đèn lên trời
và cầu cho mình đã đến lúc biết cúi xuống nói cảm ơn với gót giày!