Sau tất cả những gì chúng ta mong chờ
sao phía cuối con đường không là một cành hoa?

Sao phía cuối con đường không là một cơn mưa
để những yêu thương bỗng chốc thành vô nghĩa
để những đớn đau không còn trái tim làm chỗ dựa
để những buồn vui không biết bắt đầu như thế nào trong nỗi nhớ
để những nụ hôn sau một quãng đời vẫn bỡ ngỡ
như chỉ mới bắt đầu…

Chúng ta sẽ ngồi ở đó, cuối con đường và nhìn nhau thật lâu
rồi mỉm cười từ trong ánh mắt
có bao nhiêu điều cần nói nhưng trong lòng đã quên hết
thấy mình thật thà như một đứa con nít
muốn khóc mà sợ người kia khóc cùng!

Chúng ta ngồi ở đó, cuối con đường và hỏi giữa chúng ta có điểm gì chung
ngoài quãng đời đã từng được sống
thức dậy với bình yên rồi đêm về nằm mơ trên khó nhọc
bàn tay nắm lấy bàn tay, còn đôi chân mỗi ngày đều đi về phía nhau trong vô thức
cuộc đời đó có bình thường?

Ở cuối con đường, chúng ta ngồi xuống mà thật ra trong lòng chỉ muốn đứng lên
để được nhìn thấy mình đã từng mạnh mẽ
để được nhìn thấy mình bao lần muốn chết đi, bao lần quỵ ngã
để được nhìn thấy mình chưa bao giờ muốn được trả giá
để được nhìn thấy mình đã sống một cuộc đời không vì mình nhiều quá
để được nhìn thấy mình nói lời cảm ơn thật lòng với bản thân…
Phía cuối con đường, chúng ta không chờ đợi điều gì nên cũng chẳng phân vân
đã có quá nhiều ước mơ nên giờ chỉ còn một ước mơ nhỏ bé
cho giây phút này được hỏi người mình yêu thương
- chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé!
bắt đầu lại từ đâu của một yêu thương…

Phía cuối con đường, chúng ta đã không còn gì cần che giấu bên ngoài trái tim
và người này, người kia tựa vào nhau thinh lặng
hôn nhau thêm một lần mới biết vì sao mình phải cảm ơn những tháng ngày cay đắng
hạnh phúc nào cũng ở trong nước mắt
cho mỗi lần đứng lên….

Sau tất cả những gì chúng ta mong chờ
phía cuối con đường sẽ luôn là một giấc mơ!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]