Rồi mình đi cùng trời cuối đất
chỉ để quên một thứ đã từng đánh mất
trong tim mình…

Sẽ quên mình từng là người muốn ngồi xuống với một mảnh vườn
xới lên vài luống đất và gieo vài loại hạt
có thể mọc lên một cái cây hoặc mặt đất im lìm theo năm tháng
và mỗi ngày mình vẫn tưới nước
cho một người nào đó cười vui…

Mình là một chiếc áo ấm được mặc vào ngày gió lạnh thổi qua trời
thứ niềm tin nhiều hơn cả lời nói
cuộc đời ai cũng có ước mơ và ước mơ của mình là xin đừng thay đổi
cứ như thế này, ngôi nhà này, con người này và đời cứ sáng- tối
bình thường như mỗi bữa ăn…

Chúng ta đã lớn lên bằng tất cả những khốn khó cùng gian nan
sợ mai kia lại quay về vạch xuất phát
trả giá cho hết nỗi đau này đến niềm vui khác
rồi một ngày ngẩng mặt
không còn ai nữa chung quanh…

Nên cứ gom góp như những kẻ thiếu thốn một nơi để để dành
vài tiếng cười trong một ngày mưa bão
nước mắt của lần vui được chia cho hôm trái tim khô héo
và lặng im hiểu thấu
lúc lòng đang vỡ oà…

Rồi mình đi cùng trời cuối đất
chỉ để quên một thứ mình đã có nhưng chưa bao giờ…


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]