Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi hảo liễu vào 15/09/2016 20:34, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 07/12/2016 14:13

Mình đã ngồi đó và nhìn vào bóng tối
lòng chỉ mong mỏi
được chết đi…

Mình sẽ tan biến như một giọt nước rơi xuống mặt hồ đầy
không bóng chim tăm cá
một con người thiết thân và chỉ vài giây phút sau thôi đã thành xa lạ
những niềm vui ngày nào giờ mệt lả
trong giấc ngủ quên…

Ở trong bóng tối kia mình có thể sẽ bình yên
với những đớn đau không còn cảm giác
chưa bao giờ hình dung một ngày mình ngồi đây với nước mắt
vì một người mình yêu thương nhiều nhất
giữa bao nhiêu con người…

Mình không muốn chào tạm biệt bất cứ ai hay bất cứ tiếng cười
từng thoát ra từ tháng ngày hạnh phúc
lặng lẽ rời xa như một ngọn gió mùa đông sót lại khi chạm vào mùa hè nóng bức
mình chỉ là một vết nứt
trên con đường rất xa…

Có lẽ mình chưa bao giờ hiểu được giá trị của quãng đời mình đã đi qua
cho những tổn thương ngày nào biến thành mạnh mẽ
mình phải đau trước khi được bình yên ngồi lắng nghe một câu chuyện kể
và cười như thể
mình là người vô can…

Mình ngồi đó và nhìn vào bóng tối
nhìn thật rõ ràng…


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]