Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Phong Việt » Đi qua thương nhớ (2012)
Đăng bởi Biển nhớ vào 10/05/2008 02:01
Chỉ cần được thấy người cười vui
là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười...
Ta đã có tháng ngày sống như hạt sương
hạnh phúc mà không cần ai nhìn ngắm
những nỗi buồn (nếu có) đều được điểm tâm bằng môi hôn nồng ấm
mỗi ngày là một giấc mơ...
Chưa một lần chúng ta ngã giá với cuộc đời ngoài kia
yêu thương với những gì mình có được
chỉ ao ước lo toan cho một tình yêu giản dị nhất
được khóc, được cười...cùng nhau!
Nhưng ngoài kia mưa nắng cũng có niềm đau
ngoài kia một chiếc lá rơi cũng đòi quyền ấm cúng
ngoài kia một tiếng thở dài cũng thành sấm chớp vang trong lồng ngực
ngoài kia chỉ toàn là mất mát...
cho những ai muốn sống đến tận cùng...
Người bước qua ngưỡng cửa và nói lời cảm ơn
- Cảm ơn một lần gặp nhau dù không thể bước cạnh nhau mãi mãi
- Cảm ơn một cái nắm tay mà hơi ấm kia sẽ không bao giờ trở lại
- Cảm ơn nụ hôn mà lần duy nhất trong đời được tìm thấy chính mình nơi đấy
- Cảm ơn những giọt nước mắt được khóc vì niềm vui...
Người mang theo hết những hi vọng còn sót lại trong cuộc đời
tiếng Cảm ơn ấy giản đơn mà như từng vết cứa
ta đâu cần Cảm ơn vì tình yêu đó chưa bao giờ là chọn lựa
khi chúng ta sống là để cho nhau...
Có biết bao cuộc đời cần hạnh phúc để thấu hiểu khổ đau
nhưng tại sao người lại sống cho điều ngược lại
tại sao lại bất chấp bản thân mình cho quãng đời còn xa mãi
khi người biết không ai thay thế được chúng ta!
Người buông tay để chấp nhận những xót xa
thử hỏi làm sao thấy cuộc sống còn ý nghĩa
thử hỏi làm sao ta mỉm cười dù ngàn lần muốn thế
cho những lần gặp lại nhau trong đời...
Chỉ cần được thấy người cười vui
là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười...
(ta chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi!)
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Biển nhớ ngày 03/07/2008 01:08
Người ta bảo không thể có nụ cười
Khi trong lòng trĩu nặng đớn đau
Em đã sống những tháng ngày như thế
Đóng chặt tâm hồn lặng lẽ sớm chiều hôm
Chẳng thiết tìm vui bởi biết mình sẽ chỉ buồn hơn
Khi cuộc đời ngoài kia chút nắng vàng ngày vui đã vụt tắt
Khi cuộc đời ngoài kia một thoáng gió bay cũng chơi trò cút bắt
Một đoá hoa tàn cũng đòi quyền hợm hĩnh kiêu căng
Một bàn tay đưa cũng ngã giá nhì nhằng
Ngoài kia là những con đường quanh co vui buồn
Mà em không đủ tài cán để tránh nổi buồn, để chỉ nhặt niềm vui
Những ngày mai sót lại rồi có sẽ ngoai nguôi ??
Em không biết mà cũng chẳng có gì là quan trọng
Đâu thể có bể dâu đàng sau một cánh cửa đã đóng
Cuộc đời cũng chẳng buồn đặt tựa cho những ngày tháng không tên
Khách Vô Danh: Nhưng đâu đó tận cùng tâm hồn còn kỉ niệm không quên
Nên chỉ mong được thấy người cười vui
Là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười
(Em cũng chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi
Để nụ cười thay mưa trở về trên mắt môi !) ...
Gửi bởi dpl ngày 01/06/2010 09:10
Có 1 người thích
Bài thơ hoạ này chính là của mình viết ... cám ơn Biển nhớ đã phổ biến