Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Phong Việt » Đi qua thương nhớ (2012)
Đăng bởi Biển nhớ vào 06/09/2008 22:24
Cứ giả vờ như chúng ta đã đứng kề bên vực thẳm
dù ai cũng nhìn thấy con đường dài trước mặt
cứ giả vờ như một giây phút nữa trái tim ta ngừng đập
đừng đi...
Sẽ không cần những ngón tay níu giữ từng dấu chân người
không cần nữa những dặn dò khi tuyệt vọng
không cần những lo toan cuộc đời này có phải đáng sống
không cần tự hỏi mình tại sao phải cô độc
để được cười vui như chưa bao giờ đánh mất
một tình yêu nào...
Đừng mơ về đâu đó bầu trời cao
hãy sống như bao người trong tháng ngày cơm áo
nhưng điều giản đơn là cần có nhau sao định mệnh chẳng khi nào chịu hiểu
vì đó mà nước mắt rơi...
Vì đó mà cả thế giới dồn hết nỗi đau vào trong tim một con người
vì đó mà cần hai con người khóc để còn tin vào nước mắt
vì đó mà hai bàn tay giữ một bàn tay cũng không đủ chặt
vì đó mà cuộc đời đã nhiều thêm một lần cắn môi đầy chua chát...
đừng đi...
Đừng đi...
nếu có bão giông ta muốn được gánh chịu cùng nhau
được chết vì người mình yêu thương cũng là hạnh phúc
nhưng được sống cùng người mình yêu thương thì khổ đau nào cũng chỉ là hạt cát
giữa đại dương trong mắt chúng ta...
Đừng đi...
cuộc đời khốn khó rồi sẽ qua
chúng ta sẽ gieo những giận hờn, yêu thương giữa lòng bàn tay số phận
chúng ta sẽ cõng những đứa con trên vai mà không bao giờ biết mệt
mua cho chúng những que kem
và giấu những ngày nóng bức dưới bóng mây râm mát...
chúng ta sẽ chải tóc trước thềm nhà trong sương sớm và chiều chưa tắt nắng
chúng ta sẽ ngồi trên xích đu và cùng nhắm mắt
thấy đời mình như một cánh chim...
Đừng đi mà...
Đừng đi...
Ai cũng cần phải sống vì một con người!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi cafe ngày 20/05/2009 08:30
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi cafe ngày 20/05/2009 22:05
Có 1 người thích
Ta đã từng đứng kề bên vực thẳm
Trước mặt sau lưng không một lối đi nào
Ta đã từng có những phút giây trái tim mình thôi nhịp đập
Mà sao vẫn ngu ngơ
Mà sao vẫn cứ níu tay người bỏ cuộc
Vẫn còn những cuộc gọi sau những lần gọi cuối
Vẫn còn luyến lưu một người có thể ngày mai là của một người khác
Ta khóc nấc bởi vì người đang đánh mất
Một tình yêu từ trái tim ta…
Ta vẫn còn mơ về một bầu trời cao và một chân trời xa
Mơ những ngày nhỏ nhoi trong bàn cơm có hai đôi đũa
Người cuống cuồng trong nỗi lo cơm áo mà quên nỗi cần nhau trong khó nhọc
Rồi đổ tại định mệnh xót xa…
Trái tim ta làm sao chứa hết những nỗi đau
những ồn ào tính toan không kịp lặng để mà bật khóc
bàn tay dẫu nắm bàn tay rất chặt mà mắt đã nhìn sang hướng khác
môi hôn cũng dùng dằng từ chối nhau
Ừ thì thôi, ta đi
người đã không còn muốn vòng tay ta thầm thì
không muốn ta một lần sẻ chia những chai cằn đời dâu bể
không muốn ta cùng oằn vai ở đầu ghềnh đá
thì, ta yếu ớt quá mà...
Ừ thì thôi,
ngày mai ta sẽ bước đi trong lặng im
sẽ chỉ đứng nhìn người từ phía xa mà nguyện cầu cho những gì người được-mất
sẽ đi một mình giữa trời nóng rát
sẽ đu đưa một mình giữa trời chiều nắng nhạt
một mình gỡ tóc rối rồi một mình nhắm mắt nhớ về ngày xưa
Thôi ta đi…
Ừ, ta đành đi…
Từ lúc này coi như ta đã chết!