Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Ngọc Oánh
"Non xanh nước biếc đã từng
Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau"
Muối có chi mặn mòi
Mà gừng cay tìm đến?
Thăm thẳm xanh là biển
Muối mặn giấu nơi đâu?
Và giữa chốn rừng sâu
Gừng ẩn mình không nói!
Có điều chi bối rối
Mà em gửi vào gừng?
Ơi cái nỗi bâng khuâng
Anh nhờ muối nói hộ...
Biển thì nhiều sóng gió
Rừng thì lắm chông gai
Muối mặn với gừng cay
Ai bảo ai "đừng thế"?