Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Minh Quang
Đăng bởi Nguyễn Minh Quang vào 28/07/2009 19:47
Mùa xuân nối tiếp mùa xuân
Hình như tóc mẹ có phần bạc hơn
Con đi gom hết gió luồn
Để cho mẹ khỏi lạnh run những ngày
Xuân về trên cánh vai gầy
Nụ cười mẹ gánh đong đầy gian nan
Rượu đào cạn chén hồng hoang
Cho lòng chung thủy vẹn tròn trước sau
Mùa xuân trên những hàng cau
Mẹ ươm đôi lứa từ đầu còn xanh
Thật thà như nụ hoa chanh
Giữ lòng trong trắng để dành cho con
Mùa xuân mẹ phát lộc non
Cho con cho cháu cho tròn tinh khôi
Mùa xuân đẹp lắm người ơi
Có hình bóng mẹ rạng ngời sắc xuân!
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Trần Tâm ngày 31/03/2010 07:56
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Trần Tâm ngày 31/03/2010 07:57
Có 1 người thích
Xin được đồng cảm với Nhà Thơ Nguyễn Minh Quang bằng bài thơ cũng là: " Mùa xuân và me " của tôi....
MÙA XUÂN VÀ MẸ
------------------
T/giả: Trần Tâm
Mẹ tôi dáng nhỏ, hao gầy…
Tháng ngày tần tảo vì bầy con thơ
Đêm qua tôi thấy trong mơ
Trong tay mẹ bế con thơ thủa nào
Ước gì con hóa vì sao
Từng đêm con đến rơi vào giấc mơ
Để con mãi thủa ngây thơ
Mẹ còn bồng ẵm bơ vơ câu hò
Ước chi con mãi lò dò
Tập đi chập chững mẹ lo suốt ngày
Con đi vững, nhẹ như bay
Mẹ cười hạnh phúc lung lay nắng chiều
Xuân này nếu vắng con yêu
Mẹ buồn: Thơ thẩn, liêu xiêu, bần thần…
Liệu xuân còn có là xuân?
Thiếu con mẹ chẳng còn xuân trong lòng…
Ngày 15.01.2010
Note:
Ai cũng vậy, nếu ngày tết mà vì một lý do nào đó không thể xum họp với gia đình thì có lẽ đấy là điều bất hạnh và khổ sở nhất. Đặc biệt đối với những người sống độc thân, chưa người yêu, chưa lập gia đình, dù là trai hay gái thì sống trong không khí những ngày gần tết cảm giác nhớ nhà lâng lâng, thật khó tả chứ chưa nói đến cảnh phải ăn tết xa nhà.
Tôi cũng vậy, một người sống độc thân nơi đất khách quê người đã ba mùa xuân nhưng chưa một lần tôi ăn tết nơi xứ người. Mặc dù không phải là một người yếu đuối nhưng chưa bao giờ tôi dám nghĩ nếu không vì một lý do gì đó đặc biệt mà mình lại ăn tết xa nhà, không được xum họp và đoàn tụ với gia đình trong ba ngày tết.
Mặc dù công việc cuối năm khá bận rộn, dễ làm cho người ta bị cuốn vào và quên đi những thứ vặt vãnh với tôi lại khác. Quãng thời gian này làm cho mình trở nên yếu đuối và hay bị mất tâm chung vì cái cảm giác nhớ nhà, nhớ bạn bè cứ lớn dần tỷ lệ thuận với số đếm của các ngày trong tháng 12 âm lịch. Tôi hay rơi vào tình trạng mất tập chung hoặc hay quên một thứ gì đó cũng là vì vậy.
Nếu phải trải qua cảnh ăn tết xa nhà có thể tôi sẽ khó khăn vượt qua nhưng chưa dám chắc chắn rằng liệu gia đình mình trong ba ngày xuân niềm vui có còn trọn vẹn? Theo tôi gia đình nào cũng vậy thôi, trong trường hợp đấy có lẽ người mẹ là người mềm yếu và buồn tủi nhất khi phải chịu cảnh trống vắng, hụt hẫng vì thiếu bóng những đứa con yêu quý trong ngày tết.
Xuất phát từ những suy nghĩ đó của cá nhân, tôi đã có cảm xúc để viết nên bài thơ này “ Mùa Xuân Và mẹ ” để cùng chia sẽ, đồng cảm với những người đồng cảnh ngộ và những người không có may mắn được về quê xum họp với gia đình tết này.
Gửi bởi Nguyễn Minh Quang ngày 12/09/2012 15:39
Có 1 người thích
Cảm ơn Trần Tâm đã đồng cảm Bài Mùa Xuân và Mẹ ! Chúc bạn sức khoẻ !