Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Khuyến » Thơ chữ Hán
Đăng bởi tôn tiền tử vào 01/07/2018 09:12, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 25/04/2020 16:58
更深霜重晏裘輕,
四顧寒砧枕畔縈。
搗月高低侵角嚮,
隨風斷續半虫聲。
驚回戍婦襄城夢,
喚起征夫魏闕情。
一種幽愁消未得,
遠山何處又鐘鳴。
Canh thâm sương trọng Án cừu khinh,
Tứ cố hàn châm chẩm bạn oanh.
Đảo nguyệt cao đê xâm giác hưởng,
Tuỳ phong đoạn tục bán trùng thanh.
Kinh hồi thú phụ Tương Thành mộng,
Hoán khởi chinh phu nguỵ khuyết tình.
Nhất chủng u sầu tiêu vị đắc,
Viễn sơn hà xứ hựu chung minh.
Canh khuya sương nặng, áo cừu Án tử nhẹ,
Bốn bề tiếng chày đập vải vang quanh gối.
Dưới trăng tiếng nghe cao thấp át cả tiếng tù và,
Theo gió đứt nối lẫn với tiếng côn trùng.
Khua tỉnh giấc mộng Tương Thành của người vợ lính mong chồng trở về,
Gợi dậy lòng ham muốn công danh của kẻ chinh phu ở cửa cung nhà Nguỵ.
Một thứ u sầu chưa tiêu tan được,
Từ núi xa vẳng lại tiếng chuông ngân.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 01/07/2018 09:12
Canh khuya áo nhẹ sương dày
Nghe quanh bên gối tiếng chày gần xa
Thấp cao át tiếng tù và
Dưới trăng đứt nối lan hoà tiếng sâu
Mộng hồn thú phụ tan mau
Gợi tình nguỵ khuyết mối sầu chinh phu
Khối buồn mãi chẳng tan cho
Núi xa đâu đó chuông chùa lại ngân
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 03/09/2018 17:12
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 28/09/2019 18:13
Canh khuya áo khoác nhẹ sương dày,
Bên gối bốn bề vang tiếng chày.
Cao thấp tù và nghe át tiếng,
Hoà thanh đứt nối côn trùng bay.
Tương Thành vợ lính tỉnh dần mộng,
Nguỵ khuyết công danh chinh phụ sầu.
Một thứ lo buồn chưa dứt được,
Non xa nào đó vọng chuông lầu.
Gửi bởi Đất Văn Lang ngày 30/01/2019 13:07
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Đất Văn Lang ngày 30/01/2019 13:12
Đêm muộn sương dày áo mỏng tanh
Bốn bề chày động, giấc loanh quanh
Hích trăng lên xuống, chen hồi trống
Bẻ gió nhặt thưa, át giọng sành
Khua giấc đoàn viên người thiếu phụ
Khởi niềm công trận kẻ tham danh
Cảm xúc u buồn chưa dứt được
Chuông từ núi thẳm nhịp sang canh