Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Khuyến » Thơ chữ Hán
Đăng bởi Vanachi vào 05/04/2006 09:02, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 02/05/2020 07:07
人謂先生愛我兒,
愛兒之母有誰知。
架橋舊句非無謂,
攬鏡前因只自悲。
只恐世間無寡婦,
莫言天下欠蟬師。
愛師欲為愛兒教,
校得兒時母又癡。
Nhân vị tiên sinh ái ngã nhi,
Ái nhi chi mẫu hữu thuỳ tri.
Giá kiều cựu cú phi vô vị,
Lãm kính tiền nhân chỉ tự bi.
Chỉ khủng thế gian vô quả phụ,
Mạc ngôn thiên hạ khiếm thiền sư.
Ái sư dục vị ái nhi giáo,
Giáo đắc nhi thì mẫu hựu si.
Người ta bảo thày đồ yêu con ta
Nhưng ai biết đâu là thày lại yêu mẹ của con?
Câu hát “bắc cầu” cũ không phải là không có ý nghĩa
Nhân duyên “cầm gương” trước chỉ tự gây nên đau buồn
Chỉ sợ thế gian không có đàn bà goá
Đừng nói thiên hạ thiếu thày đồ ve
Yêu thày là vì muốn thày dạy cho đứa con yêu của mình
Biết đâu rằng dạy được con khôn thì mẹ lại hoá ngây
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 14/09/2014 19:49
Người bảo rằng thầy yêu cháu đây,
Thầy yêu mẹ cháu có ai hay!
Bắc cầu, câu cũ không hờ hững,
Cầm kính, tình xưa vẫn đắng cay.
Ở goá thế gian nào mấy mụ?
Đi ve thiên hạ thiếu chi thầy?
Yêu thầy cũng muốn cho thầy dạy,
Dạy cháu nên rồi mẹ cháu ngây.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 03/09/2018 15:38
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 22/11/2020 17:03
Thầy yêu người bảo cháu đây,
Thầy yêu mẹ cháu ai hay đâu nào.
”Bắc cầu, hay chữ” ca dao,
”Vô tình bên kính”, câu sao đáng buồn.
Thế gian mấy mụ nằm suông?
Đi ve thiên hạ bao tuồng thầy nay?
Yêu thầy cũng muốn học thầy,
Nên rồi mẹ cháu lại ngây luôn thầy.
Gửi bởi Đất Văn Lang ngày 24/04/2020 09:08
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Đất Văn Lang ngày 24/04/2020 09:12
Họ diễu rằng thầy mê cháu đây,
Yêu con hay mẹ? Bố ai hay!
Cầu xưa bắc chữ, con hay hỏng
Kính cũ soi tình, mẹ dễ dây
Goá phụ trần gian nào mấy goá
Thầy ve thiên hạ biết bao thầy
Yêu con mới rước thầy răn dạy
Con chửa khôn thì mẹ đã ngây!