Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Khuyến » Thơ chữ Hán
Đăng bởi Vanachi vào 04/04/2007 15:12, đã sửa 3 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 02/05/2024 17:48
昔我強壯與爾親,
凡有飲食無不均。
我今衰老且多病,
爾將臲卼謀脫身。
胡為欲去不便去,
空使一顰復一顰。
行哉莫飭雌黃口,
似爾從違不乏人。
Tích ngã cường tráng dữ nhĩ thân,
Phàm hữu ẩm thực vô bất quân.
Ngã kim suy lão thả đa bệnh,
Nhĩ tương niết ngột mưu thoát thân.
Hồ vi dục khứ bất tiện khứ,
Không sử nhất tần phục nhất tần.
Hành tai mạc sức thư hoàng khẩu,
Tự nhĩ tòng vi bất phạp nhân.
Thuở trai trẻ ta rất thân với mày
Phàm miếng ăn, miếng uống đều san sẻ cùng nhau
Bây giờ ta đã già lại hay ốm
Mày sắp lỏng lẻo tìm đường thoát thân
Đã muốn đi, sao không đi ngay cho rảnh
Cứ bắt tội người ta phải đòi cơn nhăn nhó làm gì
Thôi tếch đi, đừng múa mép nữa
Đời chẳng thiếu gì kẻ như mày: theo nhau đấy lại bội bạc ngay đấy
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Thuở trẻ tao mày thân thiết sao!
Miếng ăn miếng uống chẳng quên nhau.
Tao nay già quện lại hay ốm,
Lỏng lẻo xem mày sắp bỏ tao.
Muốn đi sao chẳng đi cho rảnh,
Bắt tội người ta nhăn nhó đau.
Thôi cút! Không nên khua mép nữa,
Như mày bội bạc, đời thiếu đâu!
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 01/03/2017 20:13
Mày tao thân thiết ngay từ nhỏ
Ăn uống tao mày thảy có nhau
Già cả tao nay hay ốm yếu
Lung lay mày muốn bỏ tao đi
Muốn đi mày chẳng đi mau quách
Ở lại tao càng thêm đớn đau
Múa mép làm chi thôi cút xéo
Bội bạc như mày đời thiếu đâu
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 02/09/2018 20:34
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 27/09/2019 17:44
Thuở trẻ ta mày rất thiết thân,
Đều cùng ăn uống sẻ san nhau.
Bây giờ ta đã già và ốm,
Lỏng lẻo mày tìm đường thoát mau.
Sao chẳng muốn đi, đi cho rảnh,
Bắt ta nhăn nhó mãi thêm đau.
Thôi đừng múa mép khua môi nữa,
Đời chẳng thiếu người bạc tựa mày.