Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Duy » Đường xa (1989)
Đăng bởi karizebato vào 02/08/2009 20:34
Lần đầu gặp tuyết trắng
bạc tóc người xa nhà...
Ối giời ơi... nõn nà chưa
bột trinh bạch đấy - trời vừa rây xong
hình như gò trắng phập phồng
bao nhiêu con gái ngủ trong tuyết dày
Ối giời ơi... nõn nà thay
bình tâm bốc trắng lên tay mà cười
đã quen lem luốc bụi đời
tìm trong tuyết có bụi trời li ti
Ối giời ơi... nõn nà ghê
màu trong sạch đến khả nghi là thường
cô đơn tiếng quạ nhểu buồn
đàn chim di trú tha hương phương nào
Ối giời ơi... nõn nà sao
bàn chân lóng ngóng đặt vào nơi đâu
trắng tinh - trắng toát - trắng phau
ngó qua thấy đẹp ngắm lâu rợn người
Buột mồm kêu ối giời ơi...
tiếng kêu chìm giữa tuyết rơi im lìm
trắng chang chang nhức mắt nhìn
người đâu để vết chân in nhập nhòa
Nhập nhòa xương xẩu bao la
mùa đông tuốt hết thịt da rừng dày
mùa xuân biệt xứ lâu ngày
để hàng cây bạc lông mày chờ mong
Lạnh lưng nhớ trũng cánh đồng
gió mùa đông bắc thổi trong xương người...