Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Du » Bắc hành tạp lục
好修人去二千載,
此地猶聞蘭芷香。
宗國三年悲放逐,
楚詞萬古擅文章。
魚龍江上無殘骨,
杜蒻洲邊有眾芳。
極目傷心何處是,
秋風落木過沅湘。
Hiếu tu nhân khứ nhị thiên tải,
Thử địa do văn lan chỉ hương.
Tông quốc tam niên bi phóng trục,
Sở từ vạn cổ thiện văn chương.
Ngư long giang thượng vô tàn cốt,
Đỗ nhược châu biên hữu chúng phương.
Cực mục thương tâm hà xứ thị,
Thu phong lạc mộc quá Nguyên Tương.
Người hiếu tu sống cách hai nghìn năm,
Ngày nay đất này còn thơm mùi hoa chỉ, hoa lan.
Xa quê ba năm buồn phiền vì bị tống xuất,
Nghìn đời sau thơ của ông vẫn hay nhất.
Rồng cá đầy sông cốt tìm chẳng thấy,
Bên bờ Đỗ nhược có giống cỏ thơm.
Nhướng mắt đau lòng không biết là đâu,
Gió thu lá rụng khi qua vùng Nguyên, Tương.
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Hiếu tu đã cách mấy ngàn năm,
Nay đất còn thơm hương chỉ, lan.
Lìa nước ba năm buồn cách biệt,
Sở từ vạn cổ xứng hùng văn.
Cá rồng trên sóng xương đà mất,
Đỗ nhược bên bờ cỏ vẫn lan.
Nhướng mắt đau lòng không rõ nẻo,
Nguyên, Tương lá rụng, gió thu tràn.
Gửi bởi hongha83 ngày 12/06/2008 01:29
Hai ngàn năm trước người hiền vắng
Đây vẫn còn lan chỉ nức hương
Nước tổ ba năm thương đày đọa
Sở Từ ngàn thuở nổi văn chương
Cá rồng sóng nước xương tàn hết
Đỗ nhược bên bờ nắm cỏ thơm
Mòn mắt thương tâm đâu đấy nhỉ
Gió thu lá rụng vượt Nguyên Tương
Hai nghìn năm vắng người sửa đức
Nơi đây còn thơm nức chỉ lan
Ba năm đất trích phũ phàng
Sở Từ muôn thuở rỡ ràng văn chương
Sông cá rồng nắm xương khôn giữ
Bãi hoa lồng trăm thứ cỏ thơm
Nơi nào gởi mối thương tâm
Lá thu gió rụng nẻo tầm Nguyên Tương
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 26/10/2014 09:37
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Trương Việt Linh ngày 14/11/2018 07:56
Người hiếu hai ngàn năm thuở trước,
Đất nầy thơm mãi thức hoa lan.
Ba năm đất khách xa quê cũ
Nghìn thuở Sở từ nức tiếng vang.
Rồng cá đầy dòng xương cốt hết,
Cỏ hoa khắp bãi sắc hương tràn.
Đau lòng mỏi mắt nơi đâu nhỉ,
Qua chốn Nguyên Tương lá rụng vàng.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 26/05/2018 15:49
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 24/12/2019 20:27
Hai nghìn năm vắng một hiền nhân,
Đất ấy còn thơm hương chỉ, lan.
Buồn thảm ba năm bị tống xuất,
Sở từ thơ nổi tiếng văn đàn.
Cốt tàn rồng cá tìm đâu thấy,
Đỗ nhược bên bờ thơm cỏ tràn.
Nhướng mắt đau lòng đâu biết xứ,
Nguyên, Tương gió rụng lá thu vàng.