Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Du » Bắc hành tạp lục
詩人不得見,
見詩如見人。
大山興寶藏,
獨鶴出風塵。
針芥易相感,
越胡難似親。
三唐千載後,
寂寞久無聞。
Thi nhân bất đắc kiến,
Kiến thi như kiến nhân.
Đại sơn hưng bảo tạng,
Độc hạc xuất phong trần.
Châm giới dị tương cảm,
Việt Hồ nan tự thân.
Tam Đường thiên tải hậu,
Tịch mịch cửu vô văn.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 23/07/2005 02:44
Nhà thơ không thấy nữa,
Đọc thơ như thấy người.
Núi lớn đầy của quý,
Một hạc trong gió trần.
Kim, hạt cải dễ cảm,
Việt Hồ khó thân nhau.
Ba Đường sau ngàn năm,
Vắng vẻ tiếng thi nhân.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 26/10/2014 09:38
Khách thơ nào thấy nữa đâu,
Thấy thơ như thể thấy người nơi đây.
Non sâu kho báu chứa đầy,
Vút cao cánh hạc tung mây mịt mù.
Chung lòng thêm mến thêm ưa,
Kẻ Hồ người Việt khó đưa lại gần.
Sau Tam Đường đến ngàn năm,
Lòng thơ vắng ngắt ai bằng hai ông.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 26/05/2018 10:34
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 20/10/2020 19:51
Nhà thơ chẳng thấy mặt đâu,
Đọc thơ như thấy người xưa nơi này.
Non cao của quý chất đầy,
Phong trần một hạc lượn bay trên đồng.
Chung lòng nên dễ cảm thông,
Việt Hồ cách trở bất đồng khó thân.
Tam Đường sau đến ngàn năm,
Đâu còn nghe tiếng thi nhân thuở nào.