Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Bính » Người con gái lầu hoa (1941)
Tôi còn mong ngóng làm chi nữa,
Đò đã đưa ngang tự buổi nào.
Sông nước có buồn nhưng cùng bến,
Nhưng mà tôi biết nói làm sao.
Đôi lòng một biết với hai quen,
Mắt giãi ân cần miệng kết duyên,
Thương mến đã không đành kiếp chị,
Nhỡ nhàng đâu dám nhận tình em.
Một mối duyên thơ giữa bụi trần,
Hoa còn toan thắm cuối mùa xuân.
Chao ôi! Không nói thì oan uổng,
Không nói sao đành với ái ân.
Để gặp làm chi một buổi đầu,
Để rồi e ấp mãi về sau.
Thì thôi người cứ yên tâm nhá,
Tôi chẳng bao giờ dám nói đâu.
Đừng có mong chờ với nhớ thương,
Đừng yêu tôi nữa, hỡi mười phương.
Cho tôi được mãi làm du khách,
Thả cái u tình với gió sương.
Đã biết vườn đào có chủ nhân,
Nhưng mà ai cấm khách du xuân.
Khách tôi một vạn lần trong sạch,
Cho được qua đây một vạn lần.
Thế thôi, chả dám mong gì nữa,
Chả dám chia đôi một tấm lòng.
Người ở, gió xuân nhiều đấy nhỉ,
Tôi về, lá rụng khắp tường đông.
Thương nhớ để mình tôi chịu vậy,
Âm thầm một chuyến nữa cho xong,
Tuy gang tấc đấy mà tôi biết,
Người cách sông rồi, tôi cách sông.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Jeff ngày 03/12/2014 14:13
Có 1 người thích
Theo nhan đề thì nội dung phải là bài dưới đây:
Tôi còn mong ngóng làm chi nữa,
Đò đã đưa ngang tự buổi nàọ
Sông nước có buồn nhưng cùng bến,
Nhưng mà tôi biết nói làm sao
Đôi lòng một biết với hai quen,
Mắt giãi ân cần miệng kết duyên,
Thương mến đã không đành kiếp chị,
Nhỡ nhàng đâu dám nhận tình em.
Một mối duyên thơ giữa bụi trần,
Hoa còn toan thắm cuối muà xuân.
Chao ôi! không nói thì oan uổng,
Không nói sao đành với ái ân.
Để gặp làm chi một buổi đầu
Để rồi e ấp mãi về saụ
Thì thôi người cứ yên tâm nhá,
Tôi chẳng bao giờ dám nói đâu
Đừng có mong chờ với nhớ thương,
Đừng yêu tôi nữa, hỡi mười phương,
Cho tôi được mãi làm du khách,
Thả cái u tình với gió sương.
Đã biết vườn đào có chủ nhân,
Nhưng mà ai cấm khách du xuân
Khách tôi một vạn lần trong sạch,
Cho được qua đây một vạn lần.
Thế thôi, chả dám mong gì nữa,
Chả dám chia đôi một tấm lòng.
Người ở, gió xuân nhiều đấy nhỉ
Tôi về, lá rụng khắp tường đông.
Thương nhớ để mình tôi chịu vậy,
Âm thầm một chuyến nữa cho xong,
Tuy gang tấc đấy mà tôi biết
Người cách sông rồi, tôi cách sông.