Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Bính » Người con gái lầu hoa (1941)
Tú Uyên ơi!
Cả một mùa mai trắng rụng rồi.
Cả một mùa sen đang nở rộ,
Bốn mùa trở lại một thân tôi.
Tôi xuôi ngược mãi bến sông nàng,
Quên cả thời gian, cả thế gian.
Có một đêm kia trời nổi gió,
Bến không đèn đóm để tôi sang.
Rồi đã nhiều đêm, đã lắm đêm,
Bến nàng toan trẩy khách không quen.
Riêng tôi thuyền bé con thuyền bé,
Cắm mãi sào đây đợi gió yên.