Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Nguyễn Bá Xuyến » Tế văn
Đăng bởi tôn tiền tử vào 28/06/2020 02:17
Than rằng:
Lễ năm phục buộc vào lòng ruột, cổ kim kim cổ luống mơ màng;
Việc trăm năm ngẫm lại gót đầu, không có có không chi kể lể.
Cảnh phù du trông thấy khéo buồn thay;
Hồn hồ điệp chập chờn thêm ngán nhỉ.
Nhớ thuở lá đào phất gió, phan hồng nở thắm đức dường non;
Chờ khi cây ngọc rủ cành, sẻ phấn san hương ân những bể.
Trước chầu thần phật nhún lễ rờn văn;
Trong đám nhi tôn chải vành chuốt vẻ.
Giấc trăm tuổi thảnh thơi con hạc múa, dứt bầu đàn vui thú nhân gian;
Bỗng năm canh rầu rĩ tiếng quyên dồn, đem tinh phách dạo miền xích thuỷ.
Tình biệt ly lúc ấy càng đau;
Tính cơ sự ngày xưa lại bẽ.
Cầm nửa khúc thoắt đâu chênh bóng nguyệt, trách duyên hôi mà cao giấc hùng bi;
Liễu một cành chưa chút nẩy chồi xuân, than phận bạc bỗng hụt dây kháng lệ.
Gánh giang sơn nói lại thương cha;
Đội phu phát nói càng tủi rể.
Hàng trúc hai chồi bé nhỏ, tưởng hơi ôm ấp cháu thương bà;
Phận bồ đôi kẻ long đong, nối giọng thấp cao con khóc mẹ.
Ôi!
Gang tay bóng sổ, ngán kiếp phù sinh;
Bãi bể nương dâu, buồn cơ mộng thế.
Rắp lộn xuống thềm đào bà Vương Mẫu, hỏi làm sao cắc cớ trăm chiều;
Toan với lên cung nguyệt chị Hằng Nga, hỏi sao khéo chát chua lắm vị.
Nay nhân:
Đường tổ rước về;
Tuần ngu đặt tế.
Nực nội quạt nắng hè thủa trước, chưa chút lưng tần đĩa tảo, ngửa lên trông non nhạc nghìn thu;
Lạnh lùng sinh gió bấc ngày nay, gọi là mảnh giấy thoi vàng, cúi xuống đốt nén hương một lễ.