Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn An Bình
Đăng bởi NGUYÊN AN BÌNH vào 03/05/2020 09:52, đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Admin vào 03/07/2020 20:02
Vói Đà Lạt tôi luôn là lữ khách
Đi qua nhau trong một nỗi đời riêng
Em nơi đó đợi từ xa xăm lắm
Quán trọ bên đường xao xác chim đêm.
Tôi có những ngày về trên phố lạ
Nghe gió rong ca trên các vỉa hè
Con dốc đi hoài cuối đường vẫn dốc
Nên đời nghiêng như nước cạn suối khe.
Và sáng mù sương níu chiều mưa lạnh
Má thắm môi hồng thấm ướt đời nhau
Chiều cao nguyên ngồi lưng đồi ngóng núi
Đâu thấy ai quen để lại tiếng chào.
Đường nào tôi đi ngõ nào em đến
Đời đã héo khô trên những nhánh sầu
Phiến đá rong rêu tận cùng nỗi nhớ
Năm năm mười năm còn lại niềm đau.
Con sẻ xám giấu mình trong hốc khói
Có vui không khi đời ám tro buồn
Tu viện cũ quạnh hiu trên đồi vắng
Có ngọn thông già vẫn đứng cô đơn
Và những cung đèo vàng hoa quỳ nở
Neo bước chân người qua một cõi xưa
Hoa trên tay em bay theo ngọn gió
Còn lạc xác khô đã rụng mấy mùa.
Đứng trước ngã tư ngã năm thành phố
Có những vòng xoay ngõ rẽ chờ nhau
Mê cung một đời không tìm ra lối thoát
Nên tôi dại khờ trong cả giấc chiêm bao.
Với Đà Lạt tôi vẫn hoài lữ khách
Nên ngày về phố lạc dấu chân quen
Nhặt trái thông khô bên bờ hiu quạnh
Cám ơn người cho tôi còn nhớ tên em.