Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn An Bình
Đăng bởi NGUYÊN AN BÌNH vào 05/09/2020 18:03
Rồi thôi người đã qua cầu
Dấu chân xưa cũng vẫy chào gót sương
Vàng phai lá rụng cuối đường
Tôi như bóng nhỏ nghe buồng tim đau.
Rồi thôi cánh bướm ươm sầu
Dấu chân xưa lấp tình đầu hoang mang
Tình ơi hoa trổ muộn màng
Nửa đêm cánh rụng hàng hàng ngoài hiên.
Rồi thôi giữa chốn hoa đèn
Có tôi đứng ngắm đảo điên cuộc đời
Đời là mộng mị chơi vơi
Nên đường chỉ rối tơ trời bủa giăng?
Rồi thôi trăng khuyết âm thầm
Em như cánh nhạn hoá thành nguồn thơ
Tiếng cười ngọt tựa suối mơ
Trăng ngàn năm hỡi có chờ đợi nhau?