Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Đình Xuân » Trăng mật với thời gian (2012)
Theo em anh về xứ Nghệ
Đi dọc dòng sông Lam
Gương nước soi lòng trong vắt
Xa xăm vọng về câu hát
Ví dặm giận thương…
Anh nghe em không ngược Lường (*)
Lại trót phải lòng giọng nói
Dùng dằng câu hò ngang chiều vời vợi
Để hoa nở, đò đầy sang sông. (**)
Thương khúc cầu Dùng Thanh Chương
Nắng qua Đô Lương anh về lèn Bút
Ủ thơm gió Lào cả mùa dưa nhút
Còn nao lòng người đi xa.
Anh về làng Sen bằng điệu dân ca
Nếp nhà xưa thời ấu thơ Người ở
Ngọt tương Nam Đàn nếm một lần đã nhớ
Nghe thân quen mô, tê, răng, rứa dịu dàng.
Ngược truông Vên anh lên Nghĩa Đàn
Rú Ấm, hang Bua gió ngàn thăm thẳm
Đêm gối sương nghiêng trời Nậm Cắn
Mơ bến sông trăng ngân khúc đò đưa…
Tìm dấu sao la trên Pù Mát hoang sơ
Nghe đá kể Trường Sơn heo hút gió
Bom dội một thời còn ai nhắc nhớ
Những ga Vinh, Bến Thủy, Truông Bồn…
Xốn xang cùng em trước biển sóng cồn
Cửa Hội, Cửa Lò, Hòn Ngư, Hòn Mắt
Chiều trải nắng cát trườn mình trắng ngát
Xứ Nghệ trong anh trăng mật với thời gian…