Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Ngân Giang
Đăng bởi Nguyễn Dũng vào 22/03/2009 07:25, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 22/03/2009 07:38
I
Bồng con đêm vắng ngán bơ vơ,
Tẻ ngắt vườn mai bóng nguyệt mờ
Nến lạnh lùng rơi từng giọt lệ
Bút âm thầm chép những dòng thơ;
Tháng ngày hằng nhớ ơn sinh dưỡng
Hôm sớm thêm buồn nghĩa tóc tơ.
Mây trắng xa vời đâu cố quận?
Đêm dài nghe trống điểm thờ ơ...
II
Thờ ơ hương phấn, xót lênh đênh,
Thân thế buồn như lá mặt duềnh.
Cũng bởi trời già trao phận bạc,
Cho nên tuổi trẻ ngán ngày xanh!
Ba mươi sáu tiếng tơ ai oán
Bảy tám năm trời phận nổi nênh.
Gió vút dương cầm dây trở lạnh,
Buông đàn lững thững dưới trăng thanh.
III
Trăng thanh như gợi nỗi hàn ôn
Vài tiếng chuông chùa vọng héo hon,
Gió lắng gieo vào hồn tục luỵ,
Người về lạc giữa nẻo cô thôn;
Ý hoa một sớm đau duyên bạc
Cửa Phật trăm năm gửi tấc son.
Đã tưởng nắng mưa yên kiếp hận
Nào ngờ nghĩa nước với tình non.
IV
Tình non nghĩa nước dạ không rời
Từ giã quê hương dõi tuyệt vời,
Bến vắng ca lên vang tịch mịch
Sông dài thuyền chở đến xa xôi;
Trông nhau sẽ ngỏ lời tâm huyết
Đặt bút cùng ngâm khúc nổi trôi.
Nhưng bỗng một chiều dâng sóng gió
Hải tần nuốt lệ hát chia phôi.
V
Chia phôi từ đấy gió mây sầu,
Khôn giãi lòng son với bể dâu
Mộng đã tan bao niềm ướt vọng
Đời còn trơ lại vết thương đau;
Từng làn gió tạt qua song cửa
Mấy cánh hoa rơi vướng mái lầu.
Khêu ngọn đèn mờ bên án vắng
Đêm sâu ngồi chép lại tình sâu.
VI
Tình sâu thôi đã lỗi muôn vàn
Vẫn gượng vui cười với thế gian.
Quyên gọi đầu cành tim chớm rạn
Hoa bay trước gió sắc chưa tàn;
Bên sông giọng hát âm còn vẳng
Mặt nước con thuyền bóng đã tan.
Bạn bốn phương trời âm tín bặt
Chén thề đành phụ hẹn giang san...
VII
Giang san một nghĩ một chau mày
Men rượu quan hà lắm đắng cay.
Dồn dập canh gà đêm muốn sáng
Mơ màng quán khách mộng còn say;
Thôi bâng khuâng ngắm vừng trăng xế
Lại ngẩn ngơ nhìn chiếc lá bay.
Ven bến vời trông về cố quận
Một đường thăm thẳm bốn trời mây.
VIII
Trời mây ngan ngát núi sông xa
Tâm sự đôi dòng, ai biết ta?
Nam phố mấy đường chia vó ký
Ly đình nửa khúc não lòng hoa;
Bụi bay còn vướng theo chân ngựa
Phím lỏng thêm đau những ngón ngà.
Đêm đã dâng lên màu ảo ảnh
Gió về còn vẳng tiếng ngân nga...
IX
Ngân nga dìu dặt bảng dương cầm
Mờ nhạt trăng khuya lộng khói trầm.
Đời bạc đã toan liều mệnh bạc
Nghĩa thâm khôn dứt với tình thâm;
Ví còn một tiếng cười hoan lạc
Là gọi nghìn xưa giãi khổ tâm.
Hương toả, tơ say, ngây ngất điệu
Trời mây, sông nước lắng thanh âm.
X
Thanh âm huyền ảo rót thê lương...
Xuân đến vui gì hỡi phấn hương!
Áo mỏng dịu dàng bay trước gió
Hoa đào thấp thoáng rụng trong sương.
Lời Tinh Vệ, hồn chim tinh vệ
Người Hướng Dương, lòng hoa hướng dương.
Để đến đêm nay trăng nước lạnh
Ngại ngùng muôn ý gửi muôn phương.