Thơ » Việt Nam » Tây Sơn » Ngô Thì Nhậm » Ngọc Đường xuân khiếu
Đăng bởi tôn tiền tử vào 04/06/2020 08:53
雪擁藍關馬不前,
昔人曾此恨遷延。
柳楊景況他鄉地,
枌梓情懷故國天。
屈指海門三十六,
抬頭嶺嶠萬餘千。
夢殘玄鶴迷還醒,
浮世風蛇尚百年。
Tuyết ủng Lam quan mã bất tiền,
Tích nhân tăng thử hận thiên diên.
Liễu dương cảnh huống tha hương địa,
Phần tử tình hoài cố quốc thiên.
Khuất chỉ hải môn tam thập lục,
Đài đầu lĩnh kiệu vạn dư thiên.
Mộng tàn huyền hạc mê hoàn tỉnh,
Phù thế phong xà thượng bách niên.
Tuyết phủ kín ải Lam, ngựa không tiến lên được,
Người xưa từng hận phải dùng dằng như vậy.
Ở nơi tha hương, vốn là tình cảnh liễu dương,
Trời cố quốc, là nỗi lòng phần tử.
Bấm đốt ngón tay, đã qua ba mươi sáu cửa biển,
Ngẩng đầu thấy muôn ngàn núi non.
Giấc mơ huyền hạc đã tan, mê rồi lại tỉnh,
Kiếp phù thế như con trăn gió, mà còn được trăm năm.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 05/06/2020 08:53
Tuyết phủ Lam quan ngựa mỏi chân,
Dùng dằng từng để hận tiền nhân.
Tha hương cảnh huống nhìn dương liễu,
Cố quốc tâm tư đoái tử phần.
Khơi lộng tính ra băm sáu cửa,
Núi non ngước thấy vạn hơn lần.
Chiêm bao huyền hạc mê rồi tỉnh,
Thấm thoắt trăm năm với cõi trần.