Mẹ Âu Cơ trong mùa xuân huyền thoại
Sinh trăm con Lạc Việt họ Hồng Bàng
Khởi giềng mối các vua Hùng lập quốc
Trống đồng khua vang vọng nước Văn Lang.
Thương đất nước buổi bình minh lịch sử
Chống xâm lăng sức Phù Đổng vươn mình
Thương dân tộc trải dông cuồng lũ dữ
Núi Tản Viên sừng sững dáng Sơn Tinh
Bởi Thục Phán lầm tin lời hảo hữu
Mất nỏ thần đành trầm xác biển sâu
Cổ Loa thành ôm hờn thay đổi chủ
Bài học đời chẳng riêng với Mỵ Châu
Đã bao lần giặc đến từ hướng biển
Bạch Đằng Giang nổi sóng dựng thành đồng
Tổ quốc cũng đôi phen chồn ngựa đá (*)
Trống đồng rung khiếp vía lũ Nguyên Mông
Khi Nguyễn Trãi tiễn cha nơi ải Bắc
Đã định hình bản kế sách bình Ngô
Giúp Lê Lợi mười năm trường đuổi giặc
Giành non sông phục quốc dựng cơ đồ
Nhớ chiến thắng một mùa xuân Kỷ Dậu
Máu xâm lăng đỏ khé nước sông Hồng
Còn phảng phất bóng anh hùng Nguyễn Huệ
Trong sắc đào rực rỡ đất Thăng Long
Vâng sắc chỉ theo ông cha thuở trước
Đội hùng binh Bắc Hải đến Hoàng Sa
Cấm cột mốc giữa chập trùng sóng nước
Có Trường Sơn mong ngóng hướng Trường Sa
Đại thắng xuân non sông liền một dải
Mũi Cà Mau ngược đến Ải Nam Quan
Nhịp Hiền Lương nối đôi bờ Bến Hải
Sóng Hồng Hà vỗ gọi Cửu Long Giang
Các thế hệ dẫu thành người thiên cổ
Vẫn truyền đời món nợ cũ Hoàng Sa
Phải đòi lại dù sóng cuồng bão tố
Mãi trường tồn trời, đất, biển quê ta.
(*) Ý câu thơ “Xã tắc lưỡng hồi lao thạch mã” của Trần Nhân Tông.