Thơ » Trung Quốc » Thanh » Ngô Ỷ
Đăng bởi tôn tiền tử vào 17/10/2021 14:49
房山一深峪,
曰有唐詩人。
賈島昔寂寞,
狂吟驚貴臣。
髙秋吟落葉,
嵗盡祭詩神。
遺編骨尚瘦,
千載傳苦辛。
才竒命不與,
遇困名獨伸。
匪逢昌黎翁,
滅沒同灰塵。
蒼蠅附驥尾,
知己良足親。
哀予不復見,
老淚徒沾巾。
Phòng Sơn nhất thâm dục,
Viết hữu Đường thi nhân.
Giả đảo tích tịch mịch,
Cuồng ngâm kinh quý thần.
Cao thu ngâm lạc diệp,
Tuế tận tế thi thần.
Di biên cốt thượng sấu,
Thiên tải truyền khổ tân.
Tài kỳ mệnh bất dữ,
Ngộ khốn danh độc thân.
Phỉ phùng Xương Lê Ông,
Diệt một đồng hôi trần.
Thương dăng phụ ký vĩ,
Tri kỷ lương túc thân.
Ai dư bất phục kiến,
Lão lệ đồ triêm cân.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 17/10/2021 14:49
Phòng Sơn thung lũng xa mờ,
Người truyền lại có nhà thơ đời Đường.
Nhớ xưa Giả Đảo cô đơn,
Cuồng ngâm thơ động, kinh tâm đại thần.
Ngâm mùa lá rụng thu thâm,
Trừ tịch cúng vái thi thần cầu thơ.
Cốt thơ rắn rỏi không ngờ,
Ngàn năm còn đấy sững sờ đắng cay.
Tài lạ nhưng mệnh không dày,
Ngộ danh đơn độc thêm đời khen chê.
Không ngờ gặp bác Xương Lê,
Rồi ra cát bụi cùng về với nhau.
Ngựa ký tuy muỗi bám đuôi,
Nhưng lòng tri kỷ không nguôi thân tình.
Ta buồn nên chẳng nhìn thêm,
Mắt già rơi lệ ướt khăn tay rồi.