Thơ » Nga » Natan Zlotnikov
Памяти Николая Островского
Говорили ему враги:
Не работай, глаза береги.
Он работал врагам назло –
Он любил свое ремесло.
Говорили ему врачи:
Если будет больно, кричи.
Только он у врачей молчал.
Но цвета уже не различал.
Говорило чутье ему:
Очень скоро сорвешься во тьму.
И решил он: раз выхода нет
Пусть останется в памяти свет.
Прежде чем глазам умирать.
Надо солнце в них все вобрать.
И не слепнет он с этих пор:
Он на солнце смотрит в упор.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Tặng Nicolai Ostrovski
Kẻ thù bảo anh:
Hãy bỏ việc và lo lấy đôi mắt
Bất chấp kẻ thù, anh vẫn làm việc
Anh yêu công việc của mình
Bác sĩ nói với anh:
Nếu đau, anh hãy kêu lên
Nhưng bên bác sĩ anh lặng yên
Dù mắt anh không còn nhận ra màu sắc
Linh cảm nói với anh:
Anh sắp sửa chìm vào bóng tối
Và anh quyết: không một lần rời xa ánh sáng
Dù ánh sáng chỉ còn trong ký ức
Trước khi những đôi mắt chết đi
Phải để mặt trời chan hoà vào chúng
Và thế từ nay anh không còn mù nữa
Anh đang nhìn thẳng vào mặt trời.