Thơ » Nga » Mikhail Lermontov
Đăng bởi nguyenvanthiet vào 26/03/2008 19:16, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 27/11/2012 19:04
В избушке позднею порою
Славянка юная сидит.
Вдали багровой полосою
На небе зарево горит…
И, люльку детскую качая,
Поет славянка молодая…
“Не плачь, не плачь! иль сердцем чуешь,
Дитя, ты близкую беду!..
О, полно, рано ты тоскуешь:
Я от тебя не отойду.
Скорее мужа я утрачу.
Дитя, не плачь! и я заплачу!
Отец твой стал за честь и бога
В ряду бойцов против татар,
Кровавый след ему дорога,
Его булат блестит, как жар.
Взгляни, там зарево краснеет:
То битва семя смерти сеет.
Как рада я, что ты не в силах
Понять опасности своей,
Не плачут дети на могилах;
Им чужд и стыд и страх цепей;
Их жребий зависти достоин…”
Вдруг шум – и в двери входит воин.
Брада в крови, избиты латы.
“Свершилось!- восклицает он,-
Свершилось! торжествуй, проклятый!…
Наш милый край порабощен,
Татар мечи не удержали –
Орда взяла, и наши пали”.
И он упал – и умирает
Кровавой смертию бойца.
Жена ребенка поднимает
Над бледной головой отца:
“Смотри, как умирают люди,
И мстить учись у женской груди!..”
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 06/03/2008 03:24
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử ngày 21/04/2015 14:48
Đã khuya lắm, trong căn nhà gỗ
Có một cô gái trẻ vẫn ngồi.
Phía trời kia nơi xa tít tắp
Cháy hắt lên một dải đỏ rạng ngời.
Miệng khẽ hát một bài ca buồn bã
Cô gái Slavơ nhẫn nại đưa nôi…
“Nín đi nào, đừng khóc nữa con ơi!
Hay trái tim con đã thấy trước hoạ rồi!..
Đủ rồi đấy, con buồn đau quá sớm:
Mẹ vẫn ôm con, chẳng nỡ rời.
Mẹ sắp mất đi người chồng yêu dấu.
Mẹ sắp khóc oà, đừng khóc nữa con tôi!
Vì danh dự và vì Chúa thượng,
Cha con lên đường chống giặc Tác ta,
Cha đi theo con đường đẫm máu,
Lưỡi lê của người lấp lánh cháy sáng loà.
Con nhìn kìa, bầu trời đầy ráng đỏ,
Đó là nơi trận sinh tử diễn ra.
Mẹ yên lòng vì con chưa đủ lớn
Để hiểu rõ ràng tình huống hiểm nguy,
Trẻ con không khóc trên mộ địa,
Chưa biết xích xiềng, chưa tủi hổ gì
Phận các con thật đáng thèm, con nhỉ…”
Cửa xịch mở, một người lính trở về.
Áo giáp tả tơi, tóc râu đẫm máu,
Anh thét lên: “Tai hoạ ngút trời!
Quân xâm lược đáng rủa nguyền đã thắng!..
Quê hương ta thành thuộc địa của người,
Kiếm sắc bạo tàn ta không chống nổi,
Ta gục ngã rồi, giặc đã thắng, em ơi!”
Anh quỵ xuống và hồn lìa khỏi xác
Máu chiến binh chảy như suối trong nhà.
Người vợ bế con rời nôi nhỏ
Đưa con trai đến trước mặt cha:
“Con hãy xem, cách con người nên chết,
Và từ sữa mẹ đây con học cách trả thù”