Dọc hàng dương lẻ bạn
Đã bao lần anh qua
Láng giềng đều nhìn nhận
Riêng em chẳng nhận ta

Bao lần anh đứng ngắm
Cửa sổ em long lanh
Cả thế gian thương cảm
Riêng em khước từ anh

Bao lần anh ao ước
Lời đáp ứng thì thầm
Một ngày em ban được
Với anh là ngàn năm

Muốn em là bạn thân
Dù một giờ tình nhân
Được em cười rạng rỡ
Rồi có thể lìa trần

Ánh nhìn từ đôi mắt
Trong sáng tựa ban mai
Là ngôi sao dìu dắt
Cả thời gian tương lai

Với tuổi thọ lâu bền
Em sống qua muôn kiếp
Cẩm thạch nào tạo nên
Đôi tay em lạnh buốt

Nét mặt em thanh tú
Không tiên nào sánh vừa
Người em luôn gợi nhớ
Nàng Vệ nữ thời xưa

Anh là kẻ phàm trần
Mối tình anh mọn hèn
Nên chỉ như tiên tổ
Yêu từ thuở xa xăm

Nay anh chẳng hề tiếc
Đã biếng qua nhà em
Để em buồn da diết
Trông anh hoài ngày đêm

Em không còn hấp dẫn
Cả thân hình, dáng đi
Anh nhìn em hờ hững
Bằng đôi mắt tử thi

Lẽ ra em làm đuốc
Bằng nhan sắc thiên thần
Trong đêm thắp cháy rực
Toả tình yêu dưới trần


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)