Thơ » Rumani » Mihai Eminescu
Đăng bởi hongha83 vào 27/08/2021 14:52
Mai am un singur dor:
In linistea serii
Sã mã lãsati sã mor
La marginea mãrii;
Sã-mi fie somnul lin
Si codrul aproape,
Pe-ntinsele ape
Sã am un cer senin.
Nu-mi trebuie flamuri,
Nu voi sicriu bogat,
Ci-mi împletiti un pat
Din tinere ramuri.
Si nime-n urma mea
Nu-mi plîngã la crestet,
Doar toamna glas sã dea
Frunzisului vested…
Pe cînd cu zgomot cad
Izvoarele-ntr-una,
Alunece luna
Prin vîrfuri lungi de brad.
Pãtrunza talanga
Al serii rece vînt,
Deasupra-mi teiul sfînt
Sã-si scuture creanga.
Cum n-oi mai fi pribeag
De-atunci înainte,
M-or troieni cu drag
Aduceri aminte.
Luceferi, ce rãsar
Din umbra de cetini,
Fiindu-mi prieteni,
O sã-mi zîmbeascã iar.
Va geme de patemi
Al mãrii aspru cînt…
Ci eu voi fi pãmînt
In singurãtate-mi.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Chỉ còn mong một điều
Trong yên bình lúc chiều
Xin để ta hết kiếp
Được chìm trong giấc điệp
Gần một miệt rừng xanh
Bên biển cả mông mênh
Dưới bầu trời trong vắt
Không quan tài thứ đắt
Không tang lễ linh đình
Chỉ cần chiếc giường xinh
Bằng cành non là đủ
Ta không mong lệ rỏ
Mà chỉ muốn được nghe
Gió thu than não nề
Lá thu rơi lả tả
Trăng thu lên êm ả
Lướt qua những ngọn thông
Giữa tiếng suối rì rầm
Ta muốn gió lạnh đêm
Ca điệp khúc dịu êm
Nhạc rừng buồn lai láng
Ta muốn sồi rủ tán
Thương mến che giường ta
Thôi hết lưu đày xa
Êm đềm bao kỷ niệm
Phủ ta như khăn liệm
Dưới tán thông màu đêm
Chiều chiều sao mọc lên
Hé nụ cười thăm viếng
Đam mê gào ngoài biển
Lẫn tiếng sóng não nề
Cát bụi, ta sẽ về
Đất xưa, là cát nụi