Thơ » Nga » Marina Svetaeva
Đăng bởi Decembrina Nguyễn vào 21/01/2024 16:27
Брат по песенной беде —
Я завидую тебе.
Пусть хоть так она исполнится
— Помереть в отдельной комнате! —
Скольких лет моих? лет ста?
Каждодневная мечта.
* * *
И не жалость: мало жил,
И не горечь: мало дал.
Много жил — кто в наши жил
Дни: всё дал, — кто песню дал.
Жить (конечно не новей
Смерти!) жилам вопреки.
Для чего-нибудь да есть —
Потолочные крюки.
Người anh em cùng kiếp nạn thi ca —Như chúng ta đã biết, Esenin chưa từng có một căn phòng riêng thuộc sở hữu của mình. Cả đời anh trôi qua trong những nơi chung chạ. Ước mơ có một căn phòng riêng của Svetaeva cũng không thành sự thật. Cuộc đời bà cũng kết thúc trên một cái móc treo, có điều không phải trong căn phòng khách sạn sang trọng như Esenin, mà trong một túp lều.
Tôi ghen với anh rồi đấy.
Ít nhất thì được xảy ra như vậy
— Chết trong phòng riêng của mình! —
Bao năm đời tôi? Liệu có đến một trăm?
Ước mơ ngày ngày nung nấu.
Không hề tiếc: sống trên đời quá ít,Rồi khi đã thoát ra khỏi sự quẩn quanh với chủ đề này, Svetaeva viết về Esenin, năm 1932: “Tôi nghĩ rằng anh đã sinh ra muộn mất 10 năm. Giá mà sinh ra sớm hơn, thì hẳn là nhân dân đã ca tụng Esenin chứ không phải là Demian Bednyi”. Chủ đề tự vẫn và Esenin còn trở lại trong thơ Svetaeva khi Mayakovsky tự bắn vào ngực mình tháng 4-1930. Bà viết bài thơ Tưởng nhớ Mayakovkyi, trong đó hình dung về cuộc gặp mặt giữa hai kẻ tự vẫn nổi tiếng ở thế giới bên kia… để rồi hơn mười năm sau đó bà đã gặp lại cả hai người.
Không đắng cay: cho đi chẳng đủ nhiều.
Thời chúng ta ai cũng sống đủ lâu
Đã cho đời khúc ca là đã cho tất cả.
Sống trên đời (không mới hơn cái chết)
Dòng chảy trong huyết quản xá gì đâu.
Cái móc treo trên trần vốn tồn tại từ lâu
Để dùng làm gì đó, phải không nào.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Decembrina Nguyễn ngày 21/01/2024 16:27
Người anh em cùng kiếp nạn thi ca —
Tôi ghen với anh rồi đấy.
Ít nhất thì được xảy ra như vậy
— Chết trong phòng riêng của mình! —
Bao năm đời tôi? Liệu có đến một trăm?
Ước mơ ngày ngày nung nấu.
* * *
Không hề tiếc: sống trên đời quá ít,
Không đắng cay: cho đi chẳng đủ nhiều.
Thời chúng ta ai cũng sống đủ lâu
Đã cho đời khúc ca là đã cho tất cả.
Sống trên đời (không mới hơn cái chết)
Dòng chảy trong huyết quản xá gì đâu.
Cái móc treo trên trần vốn tồn tại từ lâu
Để dùng làm gì đó, phải không nào.