Thơ » Nga » Maria Volkova
Đăng bởi Tung Cuong vào 10/08/2018 13:30
Розовеет веселый шиповник...
Задыхаясь стою у плетня.
Это он, моей грусти виновник!
Он прошёл, не взглянув на меня.
Промелькнул. Второпях не заметил...
Тише сердце... молчи... все равно...
День как будто и ясен и светел,
а в глазах почему-то темно...
Он под вечер заглянет, быть может,
попрощаться со мной и с отцом,
тихо руку к фуражке приложил-
как всегда молодец - молодцом...
Скажет бодро, с казачьим задором,
что, мол, завтра в поход, на войну,
Задрожат мои губы, но скоро
отвернусь ненароком к окну.
Мой отец непременно припомнит
невозвратные старые дни,
и о том, как сейчас тяжело мне,
Ничего не узнают они.
Спрячу глубже и боль и волнение,
над собою крепка моя власть
Боже, Боже, хотя б на мгновенье
мне к груди его, плача, припасть!
Осенить бы крестом и проститься,
долго, долго в глаза поглядеть,
молча ладошку с нашей землицей
да Заступницы образ надеть!..
Но нельзя, мне нельзя... я - чужая,
моя нежность ему не нужна!
Перекрестит его, провожая,
вся в слезах молодая жена...
Мою руку пожмёт он сердечно,
Поцелует отца уходя,
И совсем не заметит, конечно,
на щеках моих капель дождя...
Розовеет веселый шиповник,
Неподвижно стою у плетня,
Он не муж мне, не брат, не любовник,
отчего я - сама не своя?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 09/08/2018 13:30
Hoa tầm xuân náo nức, rực hồng lên...
Tôi đang đứng bên rào và nín thở.
Đây là chàng, người làm tôi buồn khốn khổ!
Chàng đi qua, không hề ngó nhìn tôi...
Chàng vụt qua, vội vã chẳng thấy tôi...
Tim chết lặng... Hãy im thôi... dù sao cũng...
Ngày hình như sáng trong và rực rỡ...
vậy mà sao trong mắt rõ tối tăm...
Có thể chiều, chàng sẽ ghé thăm
sẽ chia tay tôi và cha tôi nữa,
chàng lặng lẽ đặt tay leen ngang mũ
như mọi khi, chàng giữ vẻ tài trai.
Chàng nhiệt tình chất cô dắc, nói thật tươi,
rằng ngày mai lên đường đi chiến đấu.
Đôi môi tôi chợt run lên, nhưng sau đó
Tôi tự nhiên quay về cửa sổ tránh nhìn.
Cha của tôi nhất định nhắc lại rồi
những ngày xưa đã trôi không trở lại
và giờ đây, tôi nặng nề tâm trạng,
chúng không hề hay biết một mảy may.
Giấu thật saau cả xao xuyến và nỗi đau
cố làm chủ bản thân,tôi đủ sức.
Trời hỡi, ước gì trong phút chốc,
được ngả vào ngực chàng khóc lóc thoả thuê!
Ước được làm dấu thánh, được chia tay,
được nhìn ngắm chàng thật lâu vào hai mắt,
đeo cho chàng ảnh thần hộ mệnh như báu vật,
lặng lẽ trao cho chàng nắm đất quê hương!..
Nhưng không thể, không thể rồi, tôi là người dưng,
sự dịu dàng của tôi chàng không cần đến.
Khi đưa tiễn, vợ chàng làm dấu thánh,
nàng trẻ trung, mắt ướt đẫm lệ rơi...
Chàng lại gần, thân mật bắt tay tôi,
Sẽ hôn cha tôi, khi chào tiễn biệt,
Và chắc chắn chàng không hề nhận biết
trên má tôi có những giọt mưa lăn...
Hoa tầm xuân náo nức, rực hồng lên.
Tôi đứng lặng bên rào, còn đứng mãi.
Chàng không phải chồng tôi, không phải anh trai, người yêu - không phải,
Vậy mà sao - tôi không phải là tôi!