Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi tôn tiền tử vào 07/10/2014 06:14

1.

Mở cửa trong ngày mù trời
Mưa bụi ùa vào ẩm ướt

Khơi lửa lò
Cho khô nhanh áo khăn
Nhung nhớ

Nuốt ngụm môi em
Đầu trần ngó qua cửa sổ
Con bồ câu đậu xuống mái hiên
Mưa giăng mắc bộ lông ánh tím

Ở đâu bây giờ cũng có gió xuân
Bức tường vôi vân vi máu chạy

Chẳng cần vỗ cánh
Chẳng cần bay đi
Con bồ câu và anh
Chồi lên thành lộc biếc.


2.

Chăn ấm không sao ngủ được
Tưởng tượng em đến mở trần nhà
Thả lọn tóc cuộn anh thật chặt
Nhấc bổng lên lơ lửng trong đêm

Quay theo gió
Chốc lại chạm anh vào mặt hồ giá lạnh
Đất ải tơi
Vạt cỏ đầm sương

Buông anh xuống!
Em buông anh xuống!

Khoảnh khắc ấy anh thành hạt giống
Bật phôi rễ và trổ lá mầm

Để trái chín, rượu ngon được cất
Và trứng chim được ủ ấm qua đêm
Anh giữ mãi tưởng tượng này đến sáng.


3.

Buông anh như gieo hạt

Tỉnh dậy cỏ cây láng ướt bầu trời
Mưa quần tụ mái nhà gõ nhịp
Mặt đất mềm hơi thở lan nhanh

Em luống cuống kéo chăn che ngực
Ngỡ ai qua đây xếp lại căn phòng

Giấc mơ ấy vẫn còn dang dở
Chợt rộ lên từng đợt lá non

Vùi vào nhau hạt mầm bé nhỏ
Rơi trong nụ hôn tinh sương.


4.

Trái đất bắt đầu vòng quay khác
Nhanh hơn

Mặt trời về với bóng tối
Hoa trái, dấu chân
Những ngôi nhà kín cửa

Đàn ong thợ bay về
Không còn chiếc tổ và con ong chúa
Hương đất lạ hạt mưa

Con ngựa trời say tốc độ
Lảo đảo bám chặt nhành cây
Đại bàng xoải cánh đỉnh núi
Biển dồn nghẹn thở cửa sông

Hôn em thật lâu ghi dấu
Nơi đây. Giờ này
Đám mây kia xuống thấp
Buổi uyên nguyên trái đất quay về.


5.

Tổ chim đất đỏ au
Cuộn cây rừng
Suối chảy
Đan bằng tầm nhìn

Em sinh anh thành một, hai, ba...
Phân thân muôn vàn
Riêng anh
Riêng anh nữa

Một, hai, ba... hôn em
Lòng tổ chim đầy nắng
Ngầy ngậy mùi củ rừng
Tràn hương hoa rừng

Cho dù ở đâu
Đan vào nhau thành tổ.


6.

Ta gần nhau thêm
Trước khi ban mai trong suốt kéo lên

Bóng cây chợt tỉnh hoa xoè
Con nhện nước làm tổ trong rơm rạ mục
Rễ cỏ hương bài
Lòng đất quặn sâu

Nước chảy
Cứ chảy
Giữ đôi ta lại

Mỗi nụ hôn mở thêm cánh cửa
Níu chặt tay nhau
Bám chặt tay nhau
Không thất lạc

Bỡ ngỡ cùng cơn mưa nặng hạt
Nhận ra đôi tay bé thơ
Bàn chân chập chững
Đi lên đất

Hình như ngày đã muộn
Vẫn dìu nhau đi xem ban mai.


7.

Ảnh chụp em bước lên bờ đá ven biển
Anh tình cờ nhìn bức tranh khác
Hình dung em một chấm nhỏ trên đồng
Vẽ bằng giọt màu phất nhẹ

Triền cát mịn
Lối lên bờ là cánh đồng
Tóc em gió cuốn nơi tàng cây yên lặng

Ước sao lúc này đàn chim bay qua không sợ hãi
Sà xuống nhặt những hạt thóc

Anh sẽ tha cho lũ chuột đồng đói khát chui từ ổ đất
Tha cho cơn giông làm bông lúa rụng hạt
Tha cho cả nắng rát bỏng
Nắng hây hây, nắng xế
Làm cánh đồng lúa chín rộ lên.


8.

Sóng Bạch Đằng trùm lấp
Phù sa trên vai anh

Đóng chiếc cọc sâu cột cánh diều
Tạ ơn cha mẹ

Lặng yên rễ sú, rễ bần xoắn bện
Lau lác, mặt trời bờ nước lao xao

Ấp mình trong cỏ
Vùi vào em bàn tay tí hon

Con cá lớn bị quăng lên mặt đất.


9.

Anh cúi xuống nhặt vật bất kỳ, viên sỏi, cọng rơm khô, sợi tóc ai rớt xuống... Nỗi nhớ nhắc anh, áo quần em mang, giày dép bong ra, một phần da thịt.

Chạm vào anh biết viên sỏi rất mềm, cọng rơm khô trĩu nặng, sợi tóc thở nhẹ.

Anh cầm rất lâu.

Gieo xuống đất. Tung lên trời và hứng một hạt mưa.


10.

Dang tay vươn thở
Sải mình
Mở cùng nước

Cơ thể anh
Cánh cửa nhỏ bé

Gập mình dịu mát
Thả lỏng
Sắp đặt lại xương cốt
Dòng nước cuốn từng tế bào chết

Nằm xuống cỏ hít sâu
Nén trời cao
Tiếng chim thổi bung gió lộng

Là mầm cây, bàn tay gieo cấy
Là mồi câu, đăng lưới, rong rêu...

Dập dồn sóng
Đổ lên boong tàu tưởng tượng.


11.

Đầu lưỡi chạm kem bơ
Hình bông hoa
Chân mây ai vẽ

Anh cắn vội
Và ăn ngập ngừng
Muốn em biết anh đang ở đây

Miếng bánh cắn dở ở đây
Đàn vịt lội
Mùa ong đi hút mật

Bánh qua lò bột mịn bông tơi
Đặt bên cạnh trà thơm, dao sắc.


12.

Nhớ em khi anh đọc sách. Khung cảnh hình dung từ trang sách đang chuyển động trong ánh nhũ bạc. Một nhân vật trong truyện vừa rửa tay bằng ánh trăng lấp loá. Mùi trăng quyện thịt da chảy xuống rãnh đất sâu, chốc lại ngoi lên một bông lau phơ phất. Văn bản tiếp cảnh sương mù trong bản nhỏ. Thiếu nữ chân trần gùi gạo vào rừng. Vạt rừng đầy trăng sáng. Một người nằm ngủ, mơ có quả bứa vàng xếp thành ngai dưới trăng chờ anh ta thức dậy... Ánh sáng không có trong văn bản, anh tưởng tượng thêm hình ảnh dưới trăng. Những chuyện đầy trăng.


13.

Từ hốc đen tra hạt
Đọt mầm bật dậy
Chim bay

Ngọn rễ non biết được
Đất ôm trời đã lâu

Căng tràn nhựa mật
Vỏ hạt vừa buông
Thả ngắt xanh về tít tắp

Ngày lên thăm thẳm
Lá mầm che mặt đất sum suê.


14.

Nhuỵ hồng tươi
Cánh trắng tinh khôi
Mở bầu trời hơi thở

Thở cỏ xanh
Đá tai mèo, miệng vực
Tiếng vượn thở thịt da hoang dã

Hương thơm cùng sắc hoa mê dụ
Chạm vào anh rồi tan ra
Tan ra

Đôi môi anh làm mỏ chim ong hút nhuỵ
Đập cánh liên hồi bay tại chỗ.


15.

Xương cốt mùa đông
Da thịt mùa xuân
Hoa loa kèn mở cánh trắng muốt

Thoang thoảng hương
Tràn khắp gian phòng

Anh vươn về lọ hoa
Xoay tất cả đài hoa sang hướng khác

Cuống hoa tựa vào anh biếc xanh

Chờ từng giọt cafe
Màu trắng tinh khôi thổi trên đầu như bão.


16.

Mùa cây đậu quả
Ôm gió nặng nề

Anh là dưỡng chất
Cho cây đỡ mệt

Áp vào thân
Nghe chim hót
Xương cây máu chảy
Thụ phấn nhuỵ hoa

Nhú quả xanh
Nuốt nước miếng có vị chát

Gió cuộn anh vào cây
Cho trái chín.


17.

Bông hoa khổng lồ
Ôm anh ngủ

Cuống hoa tới đỉnh trời
Không thấy gốc cây

Suốt giấc mơ hoa không héo
Gần sáng cánh như co lại
Thành nụ

Anh biết mình đã trọn kiếp mơ
Một kiếp yêu tỉnh lại

Chạy về cuối làn hương
Gặp con đường

Chạm một bông hoa bé tí
Mọi cuống hoa trên mặt đất rung lên.


18.

Hạt mưa chạm mặt anh khoả nhẹ.

Tiếng mưa dâng bầy thuỷ sinh, vây cá lượn lờ. Con tôm cong mình búng giật trong cơ thể anh nghẹn sóng.

Đừng mưa lây rây, mưa nhỏ giọt, mà xối xả lòng suối, lòng hồ, lòng đá mềm giãn nở. Cánh tay trần vực dậy thân cây. Những nụ mầm ướt.

Mưa chạm vào da vào lưỡi, gợi đường cong và eo lưng mưa.

Tiếng sấm nổ vào thời khắc anh hình dung con cá lớn quẫy khỏi cơ thể. Ngoi lên. Ung dung bơi đi trong mưa.


19.

Anh nhìn vòm phượng vỹ gặp mặt nước tóc bồng sương sớm
Miệng cười sóng động

Em thường quên đi bên cạnh có hồ
Hơi nước dâng cho em nói cười, trang điểm

Bất chợt trên đường em thấy mát
Đi đâu hồ cũng theo em
Ai tưới nước lên từng phần cơ thể
Sóng cuốn em đi, dìm tận đáy sâu

Em mở cửa nhìn xuống con đường tấp nập xe cộ
Qua chậu ngải hương có đoạn dây điện nhà bên thõng xuống

Gần em mặt hồ trải rộng
Thành đôi mắt nhìn anh.


20.

Đâu biết bao nhiêu bông hoa trong bình
Tôi cúi xuống đài sen

Nhớ mình đã ngồi xuống ghế
Cầm cốc nước
Tựa vào mép bàn

Hương sen đưa tôi lên đỉnh núi
Mặt đất, mây bay vội
Không bước chân, tiếng động thú rừng

Nhớ mình là viên đạn, cái gai
Mũi tên sắc nhọn ướp sen trên đá

Lúc này sao còn liên tưởng tới mũi tên, viên đạn, cái gai?

Hương hoa thanh khiết phủ đá núi
Phủ lên cỏ cây thiếu đất cỗi cằn
Con thằn lằn bạo dạn
Trong khoảng không thưa vắng bóng người

Ngước lên cao để hương sen không đưa tôi đi xa nữa
Kìa một... hai... cánh hoa vừa rụng
Chạm vào mặt đất như có tiếng kêu.


21.

Bức ảnh mịn màng thơm
Bởi nắng mai
Hoa sen bên cạnh

Từng cánh hoa trắng muốt
Giăng kín khoảng không

Theo làn hương
Anh len qua mắt em
Nữ trang, khăn áo

Mở ngăn tủ tìm cuốn sách
Chọn màu giấy mực
Đợi ngấm trà
Pha thêm nước sôi

Bận nhiều công việc
Chợt nở thêm mấy bông hoa
Bên khung ảnh không có cánh cửa.


22.

Xối đi
Ngấm xuống
Trong đất khô gốc cây đang hấp hối

Sợi rễ tua tủa - thiếu máu - chới với
Ở đâu la đà, mướt xanh?
Ở đâu quang hợp?

Chạm vào nước
Chùm rễ cất cánh

Thân ứ căng dòng nhựa lên ngọn
Nứt vỡ vỏ cây
Mặt đất, khoảng không

Gió ở đâu?
Chim chóc đâu?

Ai lay mạnh gốc cây một lúc

Chỉ cần nghĩ thế
Nước mát lan đi khắp cơ thể anh.


23.

Nấp trong anh
Nghe anh lặng im, cười nói
Chân lồng vào đôi chân
Tay em cho anh cử động

Giữa mùa hè
Nắng từ mặt sóng dồn dập
Hắt lên lấp loá, lấp loá
Em nâng tay anh lên che mặt

Đàn cá phơi vảy bạc
Cắt những đường nước thẳng tắp
Chia mặt biển thành nhiều phần


Anh thót ngực trước cảnh đẹp
Vừa hiện ra
Đã tan trong sóng xanh

Sao em nằm trong ngực
Không mách giùm anh điều gì.


24.

Cắn trái táo, em bảo
Trong ấy là biển
Dòng hải lưu ngọt thơm

Biển chín trên cành
Lòng biển
Đất sâu cội rễ

Cửa biển lồng môi em anh
Ăn bờ xâm thực
Dừng lại nơi ta đứng
Người người đang yêu

Ngoài biển nước ngọt
Lạch nguồn
Cơn mưa vẫn ngọt

Em bảo dẫu bằng trái táo
Nếu gian dối biển sẽ dìm anh chết.


25.

Thân cây đứng
Giữ bầu trời quả chín.


26.

... mưa rơi xuyên thấu...

Ngọn sóng câm nín
Đá núi sừng sững
Rễ cây bất động xiên ngang
Trứng chim nằm trong lòng mẹ
Con thạch sùng bất động
Chuông ngừng kêu
Mây cuộn đỉnh tháp
Vỉa hè thoáng chốc đứng im

... mưa rơi xuyên thấu...

Sóng lao xuống vực
Chuông đổ liên hồi
Đàn chim vỗ cánh
Con thạch sùng lên đường
Cùng vỉa hè, đám mây, cây lá...


27.

Kéo mặt đất lên
Thấy nhiều mặt đất ta chưa đặt chân

Cùng em nhìn muôn mặt cắt khuất lấp
Biết mình đã đổi thay và mãi ngây thơ
Ngày mai đang yêu
Trái tim rộn rã thuở ban đầu

Trong hơi thở gấp anh biết
Tay mang hạt giống
Gieo... Gieo...
Ta gieo...

Vô tình hạt rụng trên đường
Trỗi dậy bạt ngàn cây lá

Kéo mặt đất lên cho hơi mát, tiếng chim
Dồn vào nơi thanh vắng
Ánh ngày reo trong đất sâu

Anh đang mở muôn cánh cửa vào mọi đồ vật
Vào khoảng không khác, những thế giới khác.


5/2012 – 6/2013


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]