Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Mai Văn Phấn » Vách nước (2003)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 10/10/2014 03:35
Buổi sáng vào bàn làm việc. Mở sổ ghi những việc cần làm. Có bàn tay em từ
phía sau trang giấy cầm lấy bút của anh tì mạnh. Một con đường vừa được vẽ
run run.
Lượn lờ như cá, em bảo:
- Phòng anh quá chật!
- Chật mà ấm – (anh cười bao biện)
Dán ngực mình lên tất cả những đồ vật hình cầu. Bắt đầu từ chao đèn, vật chặn
giấy, ấm chén, phích nước, TV, đến đồng hồ treo tường, quạt thông gió... Và em
dạy anh cách thở: hãy hít sâu vào lồng ngực, nén tất cả mọi đồ vật xuống chân!
Em đã cho anh một nhận thức khác.
Con đường là chân tay anh
Một lần lá trôi về lá
ánh trăng không động
Con đường dính chặt
nhấc lên cùng vó ngựa.
Làm vòm cây tái tạo nên anh
Tóc em bóng râm cội rễ
Thân cây cao vút thẳng đứng
muốn bứt lên
trong chênh lệch những miền áp thấp
trong lay giật
muốn bứt lên trong hơi nóng cơ thể
đẩy từ lòng đất
từ cốt tuỷ ngủ sâu tụ khí
phù trợ những sinh linh
Gạn từ em
được chiết từ em
anh hiện hữu
và không hiện hữu.
Điên cuồng đỉnh thác buông
Tiếng thác hay tiếng hú, tiếng rên, tiếng nói...
Những bọt nước tung lên và chạy ra xa
hắt vào nhau ánh cầu vồng ngũ sắc.
Ra biển một mình
Nỗi nhớ buộc vào chân tóc
Cơ thể em trước đại dương phần phật.
Lồng vào nhau từng khuôn mặt. Lời vô nghĩa mở ra tưởng tượng. Đặt em nơi khoảng trống, thổi vào những ngón chân làm cơ thể vụt căng xâm lấn không gian. Hơi thở bắt đầu những chuyển động. Bàn chân em dính chặt vai anh. Giọt mồ hôi sáng trong họng tối. Mặc lưỡi mềm vừa treo ta lên...
Miệng anh còn thơm trái cây và hương trà em uống. Chiếc bánh ngọt pha kem lẫn với quế chi. Anh còn nhớ. Chiếc ghế rộng lắm. Khi bờ vai trổ những bông hoa, môi anh thắp ngọn đèn linh thiêng góc tối. Bông hoa chỉ nói được phần nhỏ nhoi lòng đất rộng. Lòng đất rung chuyển khi bông hoa đứng yên.
Ánh sáng đã rách. Nếu một sớm. Thật phản cảm khi thấy nhau giống những con cá mắt lồi. Em hắt về anh nhiều dị ảnh bông hoa. Dễ loạn trí nếu phải sống trong một thế giới loạn thị. Không, ta vẫn còn giọng nói. Mỗi âm tiết lúc ấy hiện lên một sự thật. Sự thật hiển nhiên đảo lộn mọi quy ước phổ thông.
Ra ngoại ô tìm khoảng không thư giãn. Nhìn xoáy vào một điểm trên nền xanh. Ví mình tựa gợn mây, vừa bay vừa tụ lại. Hơi thở em bỗng dâng từ chân cỏ. Đêm qua ở đây mưa to. Cả gió xoáy, chớp không tiếng động... Em đã đợi anh từ trước.
Yêu nhau. Là những nghi thức dâng tụng trời đất. Bây giờ là mùa xuân. Anh mệnh Kim và em mệnh Hoả. Từ lửa làm ra Thổ, ra Mộc, ra Thuỷ. Đất rùng mình. Sông chảy. Ngàn vạn đọt mầm từ thân thể nở bung.