Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Mạnh Khoa » Giao cảm bốn mùa
Đăng bởi Mạnh Khoa vào 13/11/2009 05:14
Anh ở bên này sân
Em đứng bên kia sân
Quả cầu bay ở giữa
Như én lượn mùa xuân!
Quả cầu em phát đi
Quả cầu anh đáp lại
Ơi! miệng cười con gái
Như hoa nở giữa trời.
Lưới chùng chi - cầu mắc
Vợt đụng để cầu rơi!
Em vụt sao mạnh thế?
Anh muốn gãy lưng rồi...
Em thử sức anh không
Mà cầu như vũ bão?
Em tả đột hữu xông
Anh nhoài người cứu lấy.
Quả cầu thương em đấy
Nên rơi thật đúng người
Sao em xoè tay bắt?
Thế là anh không chơi!
Này cầu ơi! Cầu ơi!
Cho lâu đừng rơi nhé
Rất hay nên quên mệt
Trưa chặt còn muốn chơi.
Cầu vút tận trời xanh...
Cầu căng như sợi chỉ
Cầu không ngừng, không nghỉ
Cầu nối em và anh!