Thơ » Trung Quốc » Hiện đại » Mạc Phi
Đăng bởi hongha83 vào 03/08/2021 19:10
冬天收不住的那些话语
是灌木上最后一批叶子
黄昏不能驱赶的寂静
将更孤僻的人带向郊外
刚刚拆下的发条
从黑暗的中心扩张开来
我们全身的疼痛
出自亮色中呆滞的马匹
在恐惧的屋顶上
像梯子被掀开一样空虚
这个下不了雪的冬天
被剪掉的枝条在地上翻滚
死亡凑近了他的呼吸
紧闭的嘴唇一阵颤动
没有谁从窗外看见
鸟儿就落在走廊的尽头
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 03/08/2021 19:10
Những lời nói ấy mùa đông không giữ lại
Trên cành cây ướt chiếc lá cuối cùng
Sự im lặng hoàng hôn không kịp đuổi
Vùng ngoại thành là nơi của kẻ cô đơn
Dây cót đồng hồ vừa đây mới xả
Từ giữa tối tăm đã mở rộng ra
Ta đau buốt cả toàn thân, tất cả
Trong ánh sáng lung linh, con ngựa ngẫn ngờ
Trong lúc bị run lên, hoảng hốt
Như chiếc thang dựng giữa hư không
Mùa đông ấy không hề có tuyết
Những cành cây bị cắt từng đoạn quại quằn
Cái chết bám anh ta từng hơi thở
Khép đôi môi, cơn run rẩy, bàng hoàng
Chẳng có ai nhìn thấy từ ngoài cửa sổ
Những con chim rơi vào phía cuối hành lang