Đăng bởi tôn tiền tử vào 29/01/2021 11:03
When I woke up I was in a forest. The dark
seemed natural, the sky through the pine trees
thick with many lights.
I knew nothing; I could do nothing but see.
And as I watched, all the lights of heaven
faded to make a single thing, a fire
burning through the cool firs.
Then it wasn’t possible any longer
to stare at heaven and not be destroyed.
Are there souls that need
death’s presence, as I require protection?
I think if I speak long enough
I will answer that question, I will see
whatever they see, a ladder
reaching through the firs, whatever
calls them to exchange their lives—
Think what I understand already.
I woke up ignorant in a forest;
only a moment ago, I didn’t know my voice
if one were given me
would be so full of grief, my sentences
like cries strung together.
I didn’t even know I felt grief
until that word came, until I felt
rain streaming from me.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/01/2021 11:03
Khi tỉnh dậy, tôi đang ở trong một khu rừng. Bóng tối
dường như là tự nhiên, qua những cây thông
bầu trời dày đặc ánh sao.
Tôi không biết gì cả; Tôi không thể làm gì khác ngoài việc nhìn.
Và khi tôi quan sát, tất cả ánh sáng của thiên đường
tàn lụi để tạo nên một thứ duy nhất, một ngọn lửa
cháy xuyên những cây bách mát lạnh.
Sau đó, không thể nào nhìn đăm đăm vào thiên đường mà không bị phá huỷ nữa.
Có những linh hồn cần
sự hiện diện của cái chết, như tôi đòi được bảo vệ?
Tôi nghĩ nếu tôi nói đủ lâu
Tôi sẽ trả lời câu hỏi đó, tôi sẽ thấy
bất cứ điều gì họ nhìn thấy, một cái thang
đưa qua cây bách, bất cứ điều gì
kêu gọi họ đánh đổi mạng sống của mình—
Hãy nghĩ những gì tôi đã hiểu.
Tôi tỉnh dậy vô tri trong một khu rừng;
chỉ một lúc trước, tôi không quen giọng nói của mình
nếu giả dụ nó được đưa cho tôi
những câu của tôi
sẽ đầy đau buồn, như những tiếng khóc đan vào nhau.
Tôi thậm chí không biết mình cảm thấy đau buồn
cho đến khi chữ đó đến, cho đến khi tôi cảm thấy
mưa rơi từ tôi.