Thơ » Mỹ » Louise Glück
Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/11/2024 13:57
1. Night
The angel of death flies
low over my father’s bed.
Only my mother sees. She and my father
are alone in the room.
She bends over him to touch
his hand, his forehead. She is
so used to mothering
that now she strokes his body
as she would the other children’s,
first gently, then
inured to suffering.
Nothing is any different.
Even the spot on the lung
was always there.
2. Metamorphosis
My father has forgotten me
in the excitement of dying.
Like a child who will not eat,
he takes no notice of anything.
I sit at the edge of his bed
while the living circle us
like so many tree stumps.
Once, for the smallest
fraction of an instant, I thought
he was alive in the present again;
then he looked at me
as a blind man stares
straight into the sun, since
whatever it could do to him
is done already.
Then his flushed face
turned away from the contact.
3. For My Father
I’m going to live without you
as I learned once
to live without my mother.
You think I don’t remember that?
I’ve spent my whole life trying to remember.
Now, after so much solitude,
death doesn’t frighten me,
not yours, nor mine either.
And those words, the last time,
have no power over me. I know
intense love always leads to mourning.
For once, your body doesn’t frighten me.
From time to time, I run my hand over your face
lightly, like a dust cloth.
What can shock me now? I feel
no coldness that can’t be explained.
Against your cheek, my hand is warm
and full of tenderness.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 13:57
1. Đêm
Thiên thần cõi chết bay
la đà trên giường của cha tôi.
Chỉ mẹ tôi nhìn thấy. Mẹ và cha
đang ở riêng cùng nhau trong phòng.
Bà cúi xuống để chạm vào
tay ông, trán ông. Bà đã
quá quen với việc làm mẹ
đến nỗi giờ đây bà vuốt ve xác thân ông
như bà vuốt ve những đứa con khác,
đầu tiên thật nhẹ nhàng, rồi
dần quen với đớn đau.
Chẳng có chi khác biệt.
Ngay cả cái đốm đen trên phổi
đã luôn luôn ở đó.
2. Hoá thân
Cha đã quên tôi
trong cơn phấn khích về nỗi chết.
Giống như một đứa trẻ bỏ ăn,
ông không còn nhận biết bất cứ điều gì nữa.
Tôi ngồi bên mép giường của ông
trong lúc sự sống xoay vòng quanh chúng tôi
như vô vàn gốc cây bị đốn hạ.
Một lần, trong một sát-na
nhỏ nhất, tôi ngỡ
ông đã hồi sinh;
rồi ông nhìn tôi
như một người mù nhìn chòng chọc
vào vầng dương kia, bởi
bất cứ điều gì nó có thể làm cho ông
đã an bài tất thảy.
Rồi khuôn mặt bừng đỏ của ông
quay lưng lại với giao ước.
3. Cho cha
Con sẽ sống mà không có cha
như con đã một lần
sống mà không có mẹ.
Cha nghĩ con không nhớ điều đó ư?
Con dành cả đời này để khắc cốt ghi tâm.
Giờ đây, sau quá nhiều đơn độc,
cái chết không còn làm con sợ hãi,
chẳng phải cái chết của cha, cũng chẳng phải của con.
Và mấy từ đó, lần cuối cùng,
chẳng còn sức nặng gì với con. Con biết
yêu thương mãnh liệt luôn dẫn về đớn thống.
Xin hãy một lần, xác thân cha đừng làm con khiếp sợ.
Thảng hoặc, tay con khẽ lướt trên mặt cha,
như một chiếc khăn lau bụi.
Giờ đây điều gì còn có thể khiến con bàng hoàng? Con cảm thấy
không lạnh lẽo nào là không thể cắt nghĩa.
Áp vào má cha, bàn tay con ấm áp
và tràn nỗi dịu dàng.