Thơ » Mỹ » Louise Glück
It is not the moon, I tell you.
It is these flowers
lighting the yard.
I hate them.
I hate them as I hate sex,
the man's mouth
sealing my mouth, the man's
paralyzing body--
and the cry that always escapes,
the low, humiliating
premise of union--
In my mind tonight
I hear the question and pursuing answer
fused in one sound
that mounts and mounts and then
is split into the old selves,
the tired antagonisms. Do you see?
We were made fools of.
And the scent of mock orange
drifts through the window.
How can I rest?
How can I be content
while there is still
that odor in the world?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 07/09/2008 23:39
Không phải là trăng, anh biết chứ
Đó là những bông hoa
đang chiếu sáng cả sân nhà
Tôi ghét chúng
Tôi ghét chúng như tôi ghét tình dục
miệng gã đàn ông
bịt chặt miêng tôi, tấm thân
tê cứng của gã đàn ông
và cái tiếng kêu luôn buột ra
cái tiền đề thấp kém, nhục nhã
của sự liền một thịt
Trong tâm trí tôi đêm nay
tôi nghe thấy câu hỏi và câu trả lời tiếp đó
hoà thành một âm thanh
dâng lên dâng lên và rồi
phân thành hai bản ngã cũ kỹ
những đối nghịch mỏi mệt. Anh thấy không?
Chúng ta bị lừa phỉnh
Và cái mùi cam dỏm ấy
trôi giạt qua cửa sổ
Làm sao tôi có thể nghỉ ngơi?
Làm sao tôi có thể vừa lòng?
khi vẫn còn
cái mùi ấy trên đời?