Thơ » Mỹ » Louise Glück » Đêm trung thành và đức hạnh (2014)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 01/12/2024 13:37
My story begins very simply: I could speak and I was happy.
Or: I could speak, thus I was happy.
Or: I was happy, thus speaking.
I was like a bright light passing through a dark room.
If it is so difficult to begin, imagine what it will be to end -
On my bed, sheets printed with colored sailboats
conveying, simultancously, visions of adventure (in the from ofexploration)
and sensations of gentle rocking, as a cradle.
Spring, and the curtains flutter.
Breezes enter the room, bringing the frist insecls.
A sound of buzzing like the sound of prayers.
Constituent
Memories of a large memory.
Points of clarity in a mist, intermittently visible,
Like a lighthouse whose one task
Is to emit a signal.
But what really is the point of the lighthouse?
This is north, it says.
Not. I am your safe harbor.
Much to his annoyance, I shared this room with my older brother.
To punish me for existing, he kept me awake, reading
Adventure stories by the yellow nightlight.
The habits of long ago: my brother on his side of the bed,
Subdued but voluntarily so,
His bright heat bent over his hands, his face obscured --
At the time of which I’m speaking,
my brother was reading a book he called
the faithful and virtouous night.
Was this the night in which he read, in which I lay awake?
No - it was a night long ago, a lake of darkness in which
a stone appeared, and on stone
a sword growing.
Impressions came and went in my head,
a faint buzz, like the insects.
When not observing my brother, I lay in the small bed we shared
staring at the ceiling – never
my favorite part of the room. It reminded me
of what I could’t see, the sky obviously, but more painfull
my parents sitting on the white clouds in their white travel outfits.
And yet I too was traveling,
In this case imperceptibty
From that night to the next morning,
And I too had a special outfit:
Striped pyjamas.
Picture if you will a day in spring.
A harmless day: my birthday.
Downstairs, three gifts on the breakfast table.
In one box, pressed handkerchiefs with a monogram.
In the secnd box, colored pencils arraged
In three rows, like a school photograpt.
In the last box, a book called My First Reader.
My aunt folded the printed wrapping paper;
The ribbons were rolled into neat balls.
My brother handed me a bar of chocolate
Wrapped in silver paper.
Then, suddenly, I was alone
Perhaps the occupation of a very young child
Is toobserve and listen:
In that sense, everyone was
I listened to the various sounds of the birds we fed,
The tribes of insects hatching, the small ones
Creeping along the windowsill, and overhead
My aunt’s sewing machine drilling
Holes in a pile of dresses –
Restless, are you restless?
Are you waiting for day to end, for your brother to return to his book?
For night to return, faithful, rituous,
Repairing, briefly, the schism between
You and your parents?
This did not, of course, happen immediately.
Meanwhile, there was my birthday;
Somehow the luminous outset became
the interminable middle.
Mild for late April. Puffy
Clouds overhead, floating among the apple trees.
I picked up My First Reade, which appeared to be
A story about two children – I could not read the words.
On pgage three, a dog appeared.
On page five, there was a ball – one of the children
threw it higher than seemed possible, whereupon
the dog floated into the sky to join the ball.
That seemed to be the story.
I turned pages. When I was finished
I resumed turning so the story took on a circular shape,
Like the zodiac. Itmade me dizzy. The yellow ball
Seemed promiscuous, equally
At home in the child’s hand and the dog’s mouth –
Hands undermeath me, lifting me.
They could have been anyone’s hands,
A man’s, a moman’s.
Tears falling on my exposed skin. Whose tears?
Or were we out in the rain, waiting for the car to come?
The day had become unstable.
Fissures appeared in the broad blue, or,
more precisely, sudden black clouds
imposed themselves on the azure background.
Somewhere, in the far backward reaches of time,
my mother and father
were embarking on their last journey,
my mother fondly kissing the new baby, my father
throwing my brother into the air.
I sat by the window, alternating
my first lesson in reading with
watching time pass, my introduction to
philosophy and religion.
Perhaps I slept. When I woke
the sky had changed. A light rain was falling,
making everything very fresh and new—
I continued staring
at the dog’s frantic reunions
with the yellow ball, an object
soon to be replaced
by another object, perhaps a soft toy—
And then suddenly evening had come.
I heard my brother’s voice
calling to say he was home.
How old he seemed, older than this morning.
He set his books beside the umbrella stand
and went to wash his face.
The cuffs of his school uniform
dangled below his knees.
You have no idea how shocking it is
to a small child when
something continuous stops.
The sounds, in this case, of the sewing room,
like a drill, but very far away—
Vanished. Silence was everywhere.
And then, in the silence, footsteps.
And then we were all together, my aunt and my brother.
Then tea was set out.
At my place, a slice of ginger cake
and at the center of the slice,
one candle, to be lit later.
How quiet you are, my aunt said.
It was true—
sounds weren’t coming out of my mouth. And yet
they were in my head, expressed, possibly,
as something less exact, thought perhaps,
though at the time they still seemed like sounds to me.
Something was there where there had been nothing.
Or should I say, nothing was there
but it had been defiled by questions—
Questions circled my head; they had a quality
of being organized in some way, like planets—
Outside, night was falling. Was this
that lost night, star-covered, moonlight-spattered,
like some chemical preserving
everything immersed in it?
My aunt had lit the candle.
Darkness overswept the land
and on the sea the night floated
strapped to a slab of wood—
If I could speak, what would I have said?
I think I would have said
goodbye, because in some sense
it was goodbye—
Well, what could I do? I wasn’t
a baby anymore.
I found the darkness comforting.
I could see, dimly, the blue and yellow
sailboats on the pillowcase.
I was alone with my brother;
we lay in the dark, breathing together,
the deepest intimacy.
It had occurred to me that all human beings are divided
into those who wish to move forward
and those who wish to go back.
Or you could say, those who wish to keep moving
and those who want to be stopped in their tracks
as by the blazing sword.
My brother took my hand.
Soon it too would be floating away
though perhaps, in my brother’s mind,
it would survive by becoming imaginary—
Having finally begun, how does one stop?
I suppose I can simply wait to be interrupted
as in my parents’ case by a large tree—
the barge, so to speak, will have passed
for the last time between the mountains.
Something, they say, like falling asleep,
which I proceeded to do.
The next day, I could speak again.
My aunt was overjoyed—
it seemed my happiness had been
passed on to her, but then
she needed it more, she had two children to raise.
I was content with my brooding.
I spent my days with the colored pencils
(I soon used up the darker colors)
though what I saw, as I told my aunt,
was less a factual account of the world
than a vision of its transformation
subsequent to passage through the void of myself.
Something, I said, like the world in spring.
When not preoccupied with the world
I drew pictures of my mother
for which my aunt posed,
holding, at my request,
a twig from a sycamore.
As to the mystery of my silence:
I remained puzzled
less by my soul’s retreat than
by its return, since it returned empty-handed—
How deep it goes, this soul,
like a child in a department store,
seeking its mother—
Perhaps it is like a diver
with only enough air in his tank
to explore the depths for a few minutes or so—
then the lungs send him back.
But something, I was sure, opposed the lungs,
possibly a death wish—
(I use the word soul as a compromise).
Of course, in a certain sense I was not empty-handed:
I had my colored pencils.
In another sense, that is my point:
I had accepted substitutes.
It was challenging to use the bright colors,
the ones left, though my aunt preferred them of course—
she thought all children should be lighthearted.
And so time passed: I became
a boy like my brother, later
a man.
I think here I will leave you. It has come to seem
there is no perfect ending.
Indeed, there are infinite endings.
Or perhaps, once one begins,
there are only endings.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 13:37
Câu chuyện của tôi bắt đầu rất đơn giản: Tôi có thể nói và tôi hạnh phúc.
Hoặc: Tôi có thể nói, vì vậy tôi hạnh phúc.
Hoặc: Tôi hạnh phúc vì vậy tôi nói.
Tôi sáng như ánh đèn xuyên qua căn phòng tối.
Nếu bắt đầu đã quá khó, thử tưởng tượng kết thúc sẽ ra sao?
Trên giường ngủ, khăn trải in hình thuyền buồm màu sắc
nhìn gợi lên viễn cảnh phiêu lưu (trong hình thức thám hiểm)
cho cảm giác lắc lư nhẹ nhàng nằm trong nôi.
Mùa xuân, những tấm màn cửa bay phất phới.
Gió mát vào, mang theo những côn trùng đầu tiên.
Vo ve kêu như tiếng kinh cầu.
Một phần
hối tưởng từ ký ức sâu thẳm.
Có thể nhìn thấy rõ ràng liên tục trong sương mù
những đóm như hải đăng
có nhiệm vụ phát ra tín hiệu.
Nhưng thật ra, điểm nhấn của hải đăng là gì?
Nó cho biết, đây là hướng bắc.
Không phải: tôi là sự an toàn của bạn.
Dù phiền lòng, vẫn phải ở chung phòng với anh tôi.
Trừng phạt vì hiện diện, anh bắt tôi tỉnh táo,
đọc truyện phiêu lưu dưới ánh đèn màu vàng.
Thói quen lâu ngày: anh nằm bên kia giường ngủ
dáng tự nguyện đầu hàng
hai tay ôm đầu cúi xuống, mặt khuất vào bóng tối.
Lúc tôi kể chuyện
anh đang đọc cuốn sách có tựa đề
Đêm Trung Thực và Đức Hạnh.
Có phải đêm anh đọc, tôi thức trắng?
Không, đêm đó cách đây khá lâu,
một hồ nước tối tăm, có tảng đá xuất hiện,
trên đỉnh đá, trổ một thanh gươm.
Những ấn tượng đến và đi trong trí,
vo ve yếu ớt như tiếng côn trùng.
Khi không theo dõi anh, tôi nằm trên giường nhỏ,
nơi chúng tôi ngủ chung, nhìn sửng lên trần nhà.
Không phải là nơi tôi thích thú
vì nó ngăn cản không cho thấy rõ bầu trời,
nhưng đau buồn hơn vì che cha mẹ trên mây trắng đi du lịch mặc áo quần vải tang.
Và tôi cũng đi xa
trong hoàn cảnh này không thể nhìn thấy
từ đêm đó đến sáng hôm sau,
tôi cũng mặc áo quần đặc biệt:
bộ đồ ngủ có sọc.
Hãy tưởng tượng một ngày mùa xuân.
Một ngày vô hại: Ngày sinh nhật của tôi.
Dưới lầu, ba món quà nằm chờ trên bàn ăn sáng.
Trong hộp quà, những chiếc khăn tay có chữ thêu.
Trong hộp khác: các bút chì màu sắp lớp ba hàng,
giống bức ảnh trong trường học.
Hộp cuối cùng: một cuốn sách, tựa đề “Người Độc Giả Đầu Tiên Của Tôi.”
Dì đã gói quà bằng giấy in hình vẽ
dải ru băng thắt nơ cánh cong gọn gàng.
Anh tôi cho một thanh sô cô la
bọc trong giấy bạc.
Sau đó, đột nhiên. Chỉ còn một mình tôi.
Có lẽ, việc làm của đứa trẻ
là theo dõi và lắng nghe:
Theo nghĩa đó, mọi người đều bận rộn.
Tôi lắng nghe nhiều âm thanh lạ khi cho chim ăn,
Nhìn côn trùng nở ra,
bầy con nhỏ leo lên bệ cửa,
rồi leo qua đầu máy may của dì
kim đục vải áo đầm những lỗ nhỏ.
Nôn nao, bồn chồn phải không?
Chờ cuối ngày, chờ người anh đến giờ đọc sách?
Cho đêm trở về với trung thực và đức hạnh,
để vội vàng nối lại cảnh
xa lìa mẹ cha?
Dĩ nhiên, chuyện này không xảy ra lập tức.
Trong khi, sinh nhật tôi;
khởi đầu rực rỡ, rồi không hiểu vì sao,
đoạn giữa kéo dài không chấm dứt.
Cuối tháng Tư, trời êm đềm.
Mây cuồn cuộn trên cao, lửng lơ giữa hàng cây táo.
Tôi cầm xem cuốn sách “Người Độc Giả Đầu Tiên”
Dường như câu chuyện kể về hai đứa trẻ. Tôi chưa biết đọc.
Ở trang ba, có con chó xuất hiện.
Trang năm, thấy đám trẻ chơi banh
chúng ném cao hết mức
con chó nhảy đón banh trên giữa trời.
Dường như, câu chuyện là như vậy.
Lật từng trang, khi hết rồi, lật lại,
câu chuyện chuyển động vòng tròn,
như 12 con giáp, làm tôi xây xẩm. Quả banh màu vàng ngẫu nhiên
một nửa chụp trong tay đám trẻ,
một nửa ngoạm trong miệng chó.
Những bàn tay từ dưới nâng tôi lên.
Có thể là tay bất cứ ai,
đàn ông hoặc đàn bà.
Nước mắt rơi trên làn da, nước mắt ai vậy?
Hoặc đang ở ngoài mưa, chờ xe đón?
Rồi ngày trở nên bất an.
Bầu trời xuất hiện nhiều khe nứt xanh lam,
hoặc đúng hơn, bất ngờ, áp tải
nhiều mây đen lên trời xanh.
Ở một nơi nào, thời gian lùi vào xa xăm mờ mịt
cha mẹ tôi
sửa soạn chuyến đi cuối cùng,
mẹ hôn đứa con sơ sinh âu yếm
cha bồng anh trai ném giỡn lên không trung.
Ngồi bên cửa sổ,
xen kẽ bài đọc đầu tiên với
theo dõi thời gian
trở thành lời hướng dẫn triết học và tôn giáo.
Có lẽ, tôi đã ngủ.
Khi thức dậy trời đã đổi thay.
Cơn mưa nhỏ khiến mọi thứ tươi mát.
Tiếp tục chăm chú
nhìn đám chó tụ lại điên cuồng
đùa quả banh vàng,
một vật thể sớm bị thay thế
bởi vật khác, có thể là món đồ chơi mềm.
Đột nhiên, buổi tối xuất hiện.
Nghe tiếng gọi của người anh
báo tin đã về đến nhà.
Anh có vẻ già đi, già hơn sáng hôm nay.
Anh đặt sách cạnh bên giá gác dù,
đi rửa mặt.
Cổ tay áo đồng phục
lủng lẳng dưới đầu gối.
Các người không biết,
đứa trẻ nhỏ giật mình như thế nào
khi thấy cái gì đó đang liên tục, dừng lại.
Trường hợp này, là tiếng nghe từ phòng may,
như tiếng dùi khoan, nhưng khá xa.
Chợt tắt. Xung quanh im lặng.
rồi trong im lặng, tiếng chân đi.
Bỗng chốc, dì và anh trai, chúng tôi ở bên nhau.
Dọn trà ra.
Chỗ tôi ngồi, một lát bánh gừng
cắm ngọn nến ở giữa,
chuẩn bị thắp.
Dì hỏi, sao tôi không nói gì?
Thật vậy,
miệng tôi không phát ra tiếng.
Mặc dù chúng thể hiện trong đầu, có thể nói ra,
như thứ gì chưa tròn vẹn thành ý nghĩ,
có lẽ, lúc đó, chúng chỉ là âm thanh.
Một thứ gì đang hiện diện mà không có.
Hoặc tôi nên nói, không có gì cả
nhưng đã bị vẩn đục bởi nghi ngờ.
Các câu hỏi vần vù trong đầu tôi,
tự động tổ chức theo cách nào đó như các tinh tú.
Bên ngoài, đêm đang rơi.
Phải chăng là đêm thất lạc, sao đầy trời, ánh trăng tản mạn,
dường như mọi thứ được hoá chất bảo tồn
mải mê đắm chìm trong tăm tối?
Dì tôi thắp ngọn nến.
Bóng tối đang bao trùm mặt đất
và trên biển, đêm trôi bồng bềnh
buộc vào một thanh gỗ.
Nếu có thể nói, tôi sẽ nói gì?
Có lẽ, sẽ nói
tạm biệt, vì trong cảm nhận nào đó,
đây là tạm biệt.
Ừ, rồi có thể làm gì?
Tôi không còn là trẻ con.
Tôi tìm được trong bóng tối niềm an ủi.
Có thể thấy lờ mờ,
thuyền buồm xanh lam, vàng vàng trên gối ngủ.
Cô đơn: anh tôi và tôi;
hai đứa chìm trong đêm, cùng thở,
đậm đặc một tình thân.
Theo tôi, tất cả mọi người đều bị phân loại:
Một số muốn tiến tới,
một số muốn quay về.
Hoặc có thể nói, những người muốn tiếp tục đi,
và những người muốn dừng lại ven đường
bởi thanh gươm rực lửa.
Anh trai cầm tay tôi.
Chẳng bao lâu nữa, thả ra sẽ trôi mất,
cho dù trong tâm trí của anh,
nó tồn tại để trở thành hình ảnh ảo.
Sự cuối cùng đã bắt đầu, làm sao dừng lại?
Tôi nghĩ, đơn giản nhất là chờ bị gián đoạn
như cha mẹ tôi bị đè dưới thân cây.
Có thể nói, sà lan đón người chết sẽ đi qua
lần cuối cùng giữa những ngọn núi.
Họ nói, chuyện này giống như ngủ quên,
Đó là việc tôi đang làm.
Ngày hôm sau, tôi có thể nói trở lại.
Bà dì rất vui mừng
Có vẻ hạnh phúc trong tôi
truyền sang bà hớn hở
nhưng bà cần nhiều hơn, để nuôi dạy hai đứa con.
Tôi cảm thấy hài lòng nhờ nghiền ngẫm.
Sử dụng nhiều ngày với bút chì màu
(đã dùng hết các cây màu đậm)
Tôi nói với dì những điều cảm thấy
việc mô tả đời sống thực tế, ít hơn
tầm nhìn về bản chất nó thay đổi
qua nỗi trống rỗng trong lòng tôi.
Tôi đã nói, điều gì như mùa xuân trên thế giới.
Khi không phải bận tâm vì cuộc đời
tôi vẽ những bức tranh về mẹ
do dì làm người mẫu,
cầm một nhánh cây ngô đồng
như tôi đề nghị.
Đối với bí ẩn trong im lặng:
lòng vẫn mãi phân vân
linh hồn tôi rút lui ít hơn là trở lại
vì nó trở về với tay không.
Sâu thẳm được bao nhiêu, hỡi linh hồn này,
như đứa trẻ lạc trong cửa hàng tạp hoá,
tìm kiếm mẹ.
Có lẽ, nó giống người thợ lặn
chỉ đủ khí thở trong bình cá nhân
để khám phá độ sâu trong vài phút
cạn hơi đành phải trồi lên
Nhưng tôi biết chắc, có điều gì chống lại lá phổi,
Có lẽ, là ước nguyện chết
(Tôi dùng từ ngữ linh hồn như một cách thoả hiệp.)
Dĩ nhiên, trong ý nghĩa nào đó, tôi không trắng tay:
Vì tôi có bút chì màu.
Ý của tôi theo quan điểm khác:
Chấp nhận những gì có thể thay thế.
Những màu tươi sáng còn lại rất khó dùng
nhưng dì tôi vô cùng thích chúng
bà tin rằng tất cả trẻ em nên cổ võ niềm vui.
Theo thời gian xuôi chảy:
tôi trở thành thanh niên như người anh
rồi như một đàn ông.
Tôi nghĩ, tôi sẽ dừng lại ở đây.
Dường như không có chấm dứt hoàn hảo.
Đúng vậy, có những chấm dứt bất định.
Hoặc có lẽ, một khi đã bắt đầu
phải có chấm dứt.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/11/2024 13:41
Câu chuyện của tôi bắt đầu thật đơn giản: Tôi có thể nói và tôi hạnh phúc.
Hoặc: Tôi có thể nói, do đó, tôi hạnh phúc.
Hoặc: Tôi hạnh phúc, do đó, tôi đã được nói.
Tôi như ngọn đèn sáng xuyên qua căn phòng tối tăm.
Nếu bắt đầu khó đến thế, hãy tưởng tượng kết thúc sẽ như thế nào -
Trên chiếc giường của tôi,
khăn trải giường in hình thuyền buồm đầy màu sắc
truyền tải tầm nhìn về một cuộc phiêu lưu (dưới dạng khám phá)
và cảm giác đong đưa nhẹ nhàng, giống như một chiếc nôi đưa.
Mùa xuân, và những bức rèm cửa lao xao.
Gió thổi vào phòng, mang theo đám côn trùng đầu tiên.
Tiếng vo ve của chúng như tiếng kinh cầu nguyện.
Những mảnh
ký ức góp nhặt thành một ký ức tuyệt vời.
Những cái chấm trong veo trong sương mù, có thể nhìn thấy liên tục,
giống như ngọn hải đăng có nhiệm vụ duy nhất
là phát ra tín hiệu.
Nhưng cái điểm thực sự của ngọn hải đăng là gì?
Đây là phía bắc, nó nói.
Không phải. Tôi là bến đỗ an toàn của bạn.
Tôi đã chia sẻ căn phòng này với anh trai của mình,
Để trừng phạt, vì sự hiện diện của tôi trong căn phòng, anh tôi bắt tôi thức trắng, đọc
những câu chuyện phiêu lưu bên ánh đèn ngủ màu vàng.
Những thói quen sẵn có từ lâu: anh trai tôi nằm nghiêng trên giường,
khuất phục nhưng tự nguyện như thế,
cái đầu sáng sủa của anh cúi xuống hai tay, khuôn mặt bị che khuất -
Ở vào thời điểm tôi đang nói,
anh trai tôi đang đọc một cuốn sách mà anh gọi là
đêm trung thành và đức hạnh.
Đây có phải là đêm anh tôi đọc cuốn sách, còn tôi thì thức trắng?
Không phải – mà đó là một đêm cách đây rất lâu, một hồ nước bóng tối, trong đó
một tảng đá hiện ra, và trên tảng đá
trồi lên một thanh kiếm.
Những ấn tượng đến và đi trong đầu tôi,
giống như tiếng côn trùng, vo ve yếu ớt
Khi không quan sát anh tôi, tôi nằm trên chiếc giường nhỏ mà chúng tôi nằm chung
nhìn chăm chú trần nhà – nó chưa bao giờ
là phần yêu thích của tôi trong căn phòng. Nó nhắc nhở tôi
về những gì tôi không thể nhìn thấy, bầu trời trong sáng, nhưng đau đớn hơn
cha mẹ tôi ngồi trên mây trắng trong trang phục du lịch màu trắng của họ.
Và tôi cũng đang đi du lịch,
trong trường hợp này là không thể nhận thấy
từ đêm đó cho đến sáng hôm sau,
và tôi cũng có một bộ trang phục đặc biệt:
bộ đồ ngủ kẻ sọc.
Hãy tưởng tượng một ngày xuân.
Một ngày vô hại: sinh nhật tôi.
Dưới lầu, ba món quà trên bàn ăn sáng.
Trong một chiếc hộp, những chiếc khăn tay được ép với một chữ lồng.
Trong chiếc hộp thứ hai, những cây bút chì màu được sắp xếp
thành ba hàng, giống như một bức ảnh ở trường học.
Trong chiếc hộp cuối cùng, là một cuốn sách có tên “Người đọc đầu tiên của tôi”
Dì tôi gấp tờ giấy gói in sẵn;
những dải ruy băng được cuộn thành những quả bóng gọn gàng.
Anh trai tôi đưa cho tôi một thanh sô cô la
gói trong giấy bạc.
Sau đó, bỗng nhiên, tôi chỉ có một mình
Có lẽ công việc của một đứa trẻ còn thơ dại
là quan sát và lắng nghe:
Theo nghĩa đó, mọi người đều bận rộn -
Tôi đã lắng nghe những âm thanh khác nhau của những con chim mà chúng tôi đã cho chúng ăn,
Lũ côn trùng nở ra, những con bọ nhỏ xíu
bò dọc theo bệ cửa sổ và leo lên trên cao
chiếc máy khâu của dì tôi
đang khoan lỗ trên một đống váy áo -
Bồn chồn, bạn có bồn chồn không?
Bạn đang đợi ngày hết để anh trai của bạn quay lại với cuốn sách của mình?
Cho đêm trở về, trung thành, đức hạnh,
Sửa chữa, ngắn gọn, sự phân ly giữa
Bạn và cha mẹ của mình?
Tất nhiên, điều này không xảy ra lập tức.
Trong khi ấy, là sinh nhật tôi;
theo một cách nào đó, sự khởi đầu rực rỡ đã trở thành
quãng giữa vô cùng.
Cuối tháng Tư êm dịu. Bàng bạc
những đám mây trên cao, lơ lửng giữa những cây táo.
Tôi nhặt lên cuốn Người đọc đầu tiên của tôi, có vẻ là
câu chuyện về hai đứa trẻ - tôi không thể đọc chữ.
Ở trang ba, một con chó xuất hiện.
Ở trang năm, có một quả bóng - một trong những đứa trẻ
đã ném nó cao hơn mức có thể, sau đó
chú chó bay lên trời để chụp quả bóng.
Đó dường như là một câu chuyện.
Tôi đã lật từng trang. Khi hoàn thành
Tôi tiếp tục quay lại, vì vậy câu chuyện có dạng hình tròn,
giống như cung hoàng đạo. Nó khiến tôi choáng váng. Quả bóng màu vàng
dường như lẫn lộn, không kém
ở nhà, trong tay đứa bé và miệng chú chó -
Hai tay ôm tôi, nâng tôi lên.
Đó có thể là tay của bất kỳ ai,
Một người đàn ông, một người đàn bà.
Nước mắt lăn trên làn da trần của tôi. Nước mắt của ai?
Hay là chúng tôi đang ở ngoài trời mưa, đợi xe đến?
Ngày trở nên thất thường.
Các khe nứt lộ ra trong màu xanh lam lan rộng, hoặc,
chính xác hơn là những đám mây đen đột ngột
quệt lên trên bầu trời xanh.
Ở đâu đó, trong khoảng thời gian xa xôi mù mịt,
mẹ và cha tôi
đang bắt đầu cuộc hành trình cuối cùng của họ,
mẹ tôi âu yếm hôn đứa con mới chào đời, cha tôi
tung anh trai tôi lên không trung.
Tôi ngồi bên cửa sổ, xen kẽ
giữa bài đọc đầu tiên của mình với
việc xem thời giờ trôi qua, phần giới thiệu của tôi về
triết học và tôn giáo.
Có lẽ tôi đã ngủ. Khi tôi tỉnh dậy
bầu trời đã thay đổi. Mưa nhẹ rơi,
khiến cho vạn vật đều trở nên tươi mới -
Tôi tiếp tục nhìn chăm chú
Vào cuộc đoàn viên điên cuồng của con chó
với quả bóng màu vàng, một vật
sắp được thay thế
bởi một vật khác, có lẽ là một món đồ chơi nhồi bông -
Và rồi đột nhiên buổi tối đến.
Tôi nghe thấy giọng nói anh trai tôi
gọi điện, bảo rằng anh đã về nhà.
Trông anh già hơn mấy tuổi so với sáng mai nay.
Anh đặt sách của mình bên cạnh giá đỡ chiếc ô
và đi rửa mặt.
Tay áo đồng phục học sinh của anh
thõng xuống đầu gối.
Bạn không biết nó gây sốc như thế nào đâu
với một đứa bé khi
một cái gì đó cứ liên tục dừng lại.
Trong trường hợp này, âm thanh của phòng may vá,
giống như một mũi khoan, nhưng rất xa -
Biến mất. Sự im lặng ở khắp mọi nơi.
Và rồi, trong im lặng, có tiếng bước chân.
Và rồi chúng tôi ở bên nhau, dì tôi và anh trai tôi.
Thế rồi, trà được bày ra.
Ở chỗ tôi, một khoanh bánh gừng
và ở chính giữa của lát cắt,
là một ngọn nến, sẽ thắp sáng sau đó.
Con im lặng làm sao, dì tôi nói.
Đó là sự thật -
âm thanh không phát ra từ miệng tôi. Thế nhưng,
chúng ở trong đầu tôi, được thể hiện, có thể,
như một thứ gì đó kém chính xác hơn, có thể nghĩ rằng,
mặc dù vào thời điểm đó, đối với tôi, chúng có vẻ như là âm thanh.
Có một cái gì ở đó mà không có gì cả.
Hay tôi nên nói, không có thứ gì ở đó
nhưng nó đã bị dơ uế bởi những câu hỏi -
Các câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu tôi; chúng có một phẩm chất
được tổ chức theo một cách nào đó, như các hành tinh -
Ngoài trời, màn đêm đã buông xuống. Rằng đây
có phải là đêm đã mất, trời sao, ánh trăng rải rác,
như một số hoá chất đã bảo quản
mọi thứ đắm chìm ở trong nó?
Dì tôi đã thắp sáng ngọn nến.
Bóng tối bao trùm cả vùng đất
và trên biển đêm trôi
được buộc vào một phiến gỗ -
Nếu tôi có thể nói, tôi sẽ nói gì?
Tôi nghĩ mình đã nói
tạm biệt, bởi vì theo nghĩa nào đó
đấy là một lời tạm biệt -
Ôi chao, tôi có thể làm gì? Tôi đã không còn
là một em bé nữa.
Tôi thấy bóng tối an ủi.
Tôi có thể nhìn thấy, lờ mờ, màu xanh và màu vàng
của thuyền buồm trên áo gối.
Tôi ở một mình với anh trai của mình;
hai chúng tôi nằm trong bóng tối, thở cùng nhau,
với sự thân mật sâu sắc nhất.
Tôi đã nghĩ rằng tất cả loài người đều bị chia cắt
thành những người muốn tiến về phía trước
và những người muốn quay trở lại.
Hoặc bạn có thể nói, những người muốn tiếp tục đi
và những người muốn dừng lại trên con đường của họ
như bởi thanh gươm rực lửa.
Anh tôi nắm lấy tay tôi.
Rồi nó cũng sẽ sớm trôi đi
mặc dù có lẽ, trong tâm trí của anh tôi,
nó sẽ tồn tại bằng cách trở thành tưởng tượng -
Cuối cùng cũng đã bắt đầu, làm thế nào để dừng lại?
Tôi cho rằng chỉ có thể đợi chờ sự gián đoạn
như trong trường hợp của cha mẹ tôi bên một cái cây lớn -
Có thể nói, sà-lan sẽ đi qua
lần cuối cùng ở giữa những ngọn núi.
Họ nói điều gì đó giống như đang ngủ quên,
mà tôi đã tiến hành.
Hôm sau, tôi có thể nói lại.
Dì tôi vui mừng khôn tả -
có vẻ như hạnh phúc của tôi đã được
truyền cho dì, nhưng sau đó
dì cần nó hơn, bởi dì tôi có hai đứa con cần nuôi dạy.
Tôi hài lòng với những nghiền ngẫm của mình.
Tôi dành những ngày của mình với những chiếc bút chì màu
(Tôi đã dùng hết sớm các cây bút chì có màu tối hơn)
mặc dù những gì tôi nhìn thấy, như là tôi đã nói với dì tôi,
không phải là một mô tả thực tế về thế giới
như một viễn cảnh về sự biến đổi của nó
sau khi đi qua khoảng trống của bản thân tôi.
Có điều gì đó, tôi đã nói, giống như thế giới vào xuân.
Khi không bận tâm đến thế giới
Tôi đã vẽ những bức tranh về mẹ tôi
mà dì tôi đã tạo ra,
giữ, theo yêu cầu của tôi,
một cành cây từ cây si.
Đối với bí ẩn im lặng của tôi:
Tôi vẫn còn phân vân
ít hơn bởi sự rút lui của tâm hồn tôi hơn là
bởi sự trở lại của nó, vì nó đã trở về tay không -
Nó đi sâu biết bao nhiêu, tâm hồn này,
như một đứa trẻ đang ở trong một cửa hàng bách hoá,
tìm kiếm mẹ của mình -
Có lẽ nó giống như một thợ lặn
chỉ đủ không khí trong bể
để khám phá độ sâu trong vài phút hoặc lâu hơn -
sau đó phổi gửi nó trở lại.
Nhưng có điều gì đó, tôi chắc chắn, không ổn ở phổi,
có thể đó là một điều ước chết chóc -
(Tôi dùng từ linh hồn như một sự thoả hiệp).
Tất nhiên, ở một khía cạnh nào đó, tôi chẳng hề trắng tay:
Tôi có những cây bút chì màu của tôi.
Theo một nghĩa khác, thì đó là quan điểm của tôi:
Tôi chấp nhận thay thế.
Thật là khó khăn khi sử dụng màu sắc tươi sáng,
những cái còn lại, mặc dù người dì của tôi dĩ nhiên thích chúng hơn -
dì nghĩ rằng tất cả trẻ em nên được vui vẻ.
Và thời gian trôi qua: tôi đã trở thành
một cậu con trai như anh trai tôi, sau này
là một người đàn ông.
Em nghĩ ở đây anh sẽ rời xa em. Điều đó dường như
không có kết thúc hoàn hảo.
Thật vậy, có những cái kết vô tận.
Hoặc có lẽ, một khi người ta bắt đầu,
chỉ có kết thúc.