Thơ » Pháp » Louis Aragon
Đăng bởi hongha83 vào 30/05/2013 22:43
Quand nous étions le verre qu’on renverse
Dans l’averse un cerisier défleuri
Le pain rompu la terre sous la herse
Ou les noyés qui traversent Paris
Quand nous étions l’herbe jaune qu’on foule
Le blé qu’on pille et le volet qui bat
Le chant tari le sanglot dans la foule
Quand nous étions le cheval qui tombe
Quand nous étions des étrangers en France
Des mendiants sur nos propres chemins
Quand nous tendions aux spectres d’espérance
La nudité honteuse de nos mains
Alors alors ceux-là qui se levèrent
Fût-ce un instant fût-ce aussitôt frappés
En plein hiver furent nos primevères
Et leur regard eut l’éclair d’une épée
Noël Noël ces aurores furtives
Vous ont rendu hommes de peu de foi
Le grand amour qui vaut qu’on meure et vive
A l’avenir qui rénove autrefois
Oserez-vous ce que leur Décembre ose
Mes beaux printemps d’au delà du danger
Rappelez-vous ce lourd parfum des roses
Quand luit l’étoile au dessus des bergers
Au grand soleil oublierez-vous l’étoile
Oublierez-vous comment la nuit finit
Lorsque le vent soufflera dans les voiles
Oublierez-vous la mort d’Iphigénie
Pleure la pourpre aux ailes des pâquerettes
Ou s’il y perle une sueur de sang
Oublierez-vous la hache toujours prête
Les verrez-vous avec des yeux absents
Le sang versé ne peut longtemps se taire
Oublierez vous d’où la récolte vient
Et le raisin des lèvres sur la terre
Et le goût noir qu’en a gardé le vin
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 30/05/2013 22:43
Khi chúng ta như chiếc cốc đổ nhào
Như giữa mưa rào cây anh đào hoa rụng
Như đất tan dưới răng bừa như bánh vụn
Như giữa Paris người chết đuối lao nhao
Khi chúng ta là cỏ vàng bị dẫm
Là lúa mì bị cướp và sàng đập tả tơi
Là tiếng hát mòn hơi là tiếng nấc giữa đông người
Khi chúng ta là con ngựa nhào kiệt sức
Giữa nước Pháp ta trở thành khách lạ
Thành kẻ ăn xin trên đường cái của ta
Khi ta chìa bàn tay trần nhục nhã
Cho những bóng ma hy vọng mơ hồ
Thì bấy giờ bấy giờ những người ấy đã đứng lên
Dù ngắn ngủi dù ngã ngay tức khắc
Giữa mùa đông họ là những hoa xuân
Và mặt họ như lưỡi gươm sáng quắc
Noël Noël ánh hồng kia thoáng chốc
Đã cho các người mà tin tưởng quá mong manh
Tình yêu lớn đã hồi xuân thuở trước
Một tình yêu từ nay đáng sống đáng hy sinh
Có dám chăng như họ đã làm trong tháng Chạp
Vượt gian nguy nở đẹp những mùa xuân
Có nhớ chăng hương hoa hồng thơm ngát
Khi trên đầu kẻ chăn cừu sao thánh mọc sáng trưng
Quên được sao chăng khi nắng trời rực rỡ
Có quên chăng khi bóng tối tan đi
Khi nhìn những cánh buồm xa lộng gió
Có quên chăng cái chết Iphigénie
Cúc trắng mi thanh nhuỵ son đã khóc
Hay đọng lòng hoa giọt máu châu rơi
Quên chăng lưỡi búa sẵn sàng giết chóc
Nỡ nhìn chăng vớ đôi mắt lánh đời
Máu đổ ra không thể mãi lặng im
Có quên chăng nhờ đâu ta đến gặp
Môi ngọt lịm mùi nho trên mặt đất
Và rượu nồng còn giữ vị say men