Thơ » Pháp » Louis Aragon
Le temps a retrouvé son charroi monotone
Et rattelé ses boeufs lents et roux c’est l’automne
Le ciel creuse des trous entre les feuilles d’or
Octobre électroscope a frémi mais s’endort
Jours carolingiens Nous sommes des rois lâches
Nos rêves se sont mis au pas mou de nos vaches
A peine savons-nous qu’onmeurt au bout des champs
Et ce que l’aube fait l’ignore le couchant
Nous errons à travers des demeures vidées
Sans chaînes sans draps blancs sans plaintes sans idées
Spectres du plein midi revenants du plein jour
Fantômes d’une vie où l’on parlait d’amour
Nous reprenons après vingt ans nos habitudes
Au vestiaire de l’oubli Mille Latudes
Refont les gestes d’autrefois dans leur cachot
Et semble-t-il ça na leur fait ni froid ni chaud
L’ère des phrases mécaniques recommence
L’homme dépose enfin l’orgueil et la romance
Qui traîne sur sa lèvre est un air idiot
Qu’il a trop entendu grâce à la radio
Vingt ans L’espace à peine d’une enfance et n’est-ce
Pas sa pénitence atroce pour notre aînesse
Que de revoir après vingt ans les tout petits
D’alors les innocents avec nous repartis
Vingt ans après Titre ironique où notre vie
S’inscrivit tout entière et le songe dévie
Sur ces trois mots moqueurs d’Alexandre Dumas
Père avec l’ombre de celle que tu aimas
Il n’en est qu’une la plus belle la plus douce
Elle seule surnage ainsi qu’octobre rousse
Elle seule l’angoisse et l’espoir mon amour
Et j’attends qu’elle écrive et je compte les jours
Tu n’as de l’existence eu que la moitié mûre
O ma femme les ans réfléchis qui nous furent
Parcimonieusement comptés mais heureux
Où les gens qui parlaient de nous disaient Eux deux
Va tu n’as rien perdu de ce mauvais jeune homme
Qui s’efface au lointain comme un signe ou mieux comme
Une lettre tracée au bord de l’Océan
Tu ne l’as pas connu cette ombre ce néant
Un homme change ainsi qu’au ciel font les nuages
Tu passais tendrement la main sur mon visage
Et sur l’air soucieux que mon front avait pris
T’attardant à l’endroit où les cheveux sont gris
O mon amour ô mon amour toi seule existe
A cette heure pour moi du crépuscule triste
Où je perds à la fois le fil de mon poème
Et celui de ma vie et la joie et la voix
Parce que j’ai voulu te redire Je t’aime
Et que ce mot fait mal quand il est dit sans toi
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 30/05/2013 20:43
Đoàn xe thời gian lại lê đi buồn nản
Thắng đàn bò đỏ chậm Ấy thu sang
Từng huyệt trời sâu giữa những lá vàng
Tháng Mười nhạy bén rung lên mà ngủ lặng
Ngày trung cổ Chúng ta những tên vua hèn nhát
Giấc mơ theo bước yếu chân bò đi
Ta thoáng nghe họ chết bên đầu kia khoảng đất
Hoàng hôn đâu biết bình minh làm được những gì
Qua những ngôi nhà vắng lạnh ta lang thang
Không xích cài không đệm trắng không lời than không ý nghĩ
Hồn hiện giữa trưa ban ngày bóng quỷ
Bóng ma một cuộc đời ta đã nói đến yêu đương
Hai mươi năm sau ta trở về thói cũ
Trên nghĩa trang nghìn liệt sĩ đã nằm
Họ lại làm những việc lúc còn giam
Chắc ấm lạnh họ không còn biết nữa
Lại bắt đầu thời những câu máy móc
Kiêu hãnh đã buông rơi và khúc nhạc ân tình
Kéo mãi trên môi một điệu đàn ngu ngốc
Đã nhàm tai qua chiếc máy phát thanh
Hai mươi năm gần trọn thời thơ ấu
Bậc đàn anh có thấy xót đau chăng
Khi nhìn thấy hai mươi năm sau lũ nhỏ
Thơ dại ngày xưa cùng ta lại lên đường
Hai mươi năm sau Một tên sách mỉa mai
Ghi trọn đời ta và giấc mơ đi lạc
Theo mấy chữ khôi hài của nhà văn Dumas
Với ảnh hình của kẻ anh mê say
Chỉ một người thôi mới xinh đẹp dịu dàng
Chỉ có Nàng nổi lên như tháng mười đỏ thắm
Chính Nàng niềm lo âu hy vọng nỗi yêu đương
Mong được đọc Nàng từng ngày ta đã đếm
Đến nửa đời người em mới vui cuộc sống
Hỡi em của anh những năm tháng chín muồi
Dù rất ít nhưng vô cùng sung sướng
Nhắc đến mình ai cũng bảo Lứa đôi
Em chưa mất gì trong chàng trẻ xấu xa
Đã xa mờ như dấu ghi như nét chữ
Trên bờ cát đại dương ai đã kẻ
Em chưa rõ chàng một hình bóng một hư vô
Người đổi thay như mây trời thay đổi
Trên mặt anh em nhè nhẹ đưa tay
Khi trán anh bỗng có chiều lo nghĩ
Tay em dừng trên sợi tóc điểm mây
Hỡi em của anh em của anh chỉ em là còn lại
Trong hoàng hôn buồn bã của cuộc đời
Khi anh mát cả dòng thơ êm ái
Cả dòng đời cả tiếng nói niềm vui
Vì anh muốn tiếng yêu em anh nhắc lại
Tiếng mới đau sao khi thiếu mất em rồi
Gửi bởi Thi Duong Nguyen ngày 03/09/2021 00:31
Có 1 người thích
https://soundcloud.com/th...ngnguyen/hai-muoi-nam-sau
(Giọng đọc bản dịch của Nguyễn Viết Lãm: Nguyễn Dương Côn)