Đăng bởi hongha83 vào 09/10/2018 12:03
I saw them—and they were the same,
They were not changed like me in frame;
I saw their thousand years of snow
On high—their wide long lake below,
And the blue Rhone in fullest flow;
I heard the torrents leap and gush
O'er channelled rock and broken bush;
I saw the white-walled distant town,
And whiter sails go skimming down;
And then there was a little isle,
Which in my very face did smile,
The only one in view;
A small green isle, it seemed no more,
Scarce broader than my dungeon floor,
But in it there were three tall trees,
And o'er it blew the mountain breeze,
And by it there were waters flowing,
And on it there were young flowers growing,
Of gentle breath and hue.
The fish swam by the castle wall,
And they seemed joyous each and all;
The eagle rode the rising blast,
Methought he never flew so fast
As then to me he seemed to fly;
And then new tears came in my eye,
And I felt troubled—and would fain
I had not left my recent chain;
And when I did descend again,
The darkness of my dim abode
Fell on me as a heavy load;
It was as is a new-dug grave,
Closing o'er one we sought to save,—
And yet my glance, too much opprest,
Had almost need of such a rest.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 08/10/2018 12:03
Tôi thấy núi vẫn còn nguyên như cũ
Chúng không hề bị thay đổi như tôi
Tôi thấy bên trên lớp tuyết lâu đời
Và bên dưới là hồ sâu dài rộng
Và cuồn cuộn con sông Rôn xanh thẳm
Tôi cũng nghe thác chảy ào ào
Qua lùm cây, hốc đá ở trên cao
Tôi: thấy ngoài xa những đường phố trắng
Và những chiếc buồm trắng hơn thấp thoáng
Trên mặt hồ - và ngay trước mặt tôi
Có một hòn đảo nhỏ đang cười
Tôi chỉ thấy có một hòn đảo đó
Một đảo nhỏ phủ xanh màu lá
Không rộng hơn sàn ngục bao nhiêu
Nhưng có ba cây ở trên đảo rất cao
Có gió thổi nhẹ nhàng trên đỉnh núi
Và gần đó có những dòng nước chảy
Có những bông hoa tươi thắm mọc lên
Với cả hương lẫn sắc dịu dàng
Đàn cá lội tung tăng bên tường ngục
Con phượng hoàng cưỡi gió lên cao vút
Tưởng chưa từng bay nhanh thế bao giờ
Và hình như nó bay tới cùng tôi
Những lệ mới trên mắt tôi lại chảy
Tôi cảm thấy hoang mang - và có lẽ
Không muốn xa cái xiềng mới của tôi
Và đến khi tôi trở xuống nhà tù
Thì cái bóng tối âm u của nó
Đã phủ lên trên người tôi nặng trĩu
Nó cũng như ngôi mộ mới đào
Khép lại trên mình kẻ muốn thoát ra
Thế nhưng đôi mắt chán chường cảnh đó
Cũng cần được chốn nghỉ ngơi như thế