Có bảy trụ theo mẫu hình Gô-tích
Trong hầm sâu cũ kỹ ngục Si-lông
Bảy cột xám, cao, u ám nâng lên
Một tia sáng bị cầm tù, le lói
Một ánh nắng tưởng chừng như lạc lối
Đã chui qua kẽ nứt của tường dày
Và bò lên trên sàn ẩm, tưởng như
Ngọn đèn sao trên vũng lầy leo lét
Một chiếc vòng quàng lên trên mỗi cột
Trong mỗi vòng còn có một dây xiềng
Thứ sắt kia, nó là vật gặm mòn
Bởi những chân tay này còn dấu răng của nó
Những dấu vết không thể nào tẩy xoá
Cho đến khi tôi nhìn thấy ánh ngày
Nó làm đau cả hai mắt tôi đây
Bởi từ lâu - bao nhiêu năm, không rõ
Không thể nhớ con số nặng nề, dai dẳng đó
Tôi không hề thấy được mặt trời lên
Khi em út của tôi kiệt sức, mỏi mòn
Và đã chết - tôi nằm bên, sống sót


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)