Thơ » Anh » Lord Byron
When all around grew drear and dark,
And Reason half withheld her ray -
And Hope but shed a dying spark
Which more misled my lonely way;
In that deep midnight of the mind,
And that internal strife of heart,
When dreading to be deemed too kind,
The weak despair - the cold depart;
When Fortune changed - and Love fled far,
And Hatred's shaft flew thick and fast,
Thou wert the solitary star
Which rose and set not to the last.
Oh! blest be thine unbroken light!
That watched me as a Seraph's eye,
And stood between me and the night,
For ever shining sweetly nigh.
And when the cloud upon us came,
Which strove to blacken o'er thy ray -
Then purer spread its gentle flame,
And dashed the darkness all away.
Still may thy spirit dwell on mine,
And teach it what to brave or brook -
There's more in one soft word of thine
Than in the world's defied rebuke.
Thou stood'st, as stands a lovely tree,
That still unbroke, though gently bent,
Still waves with fond fidelity
Its boughs above a monument.
The winds might rend --- the skies might pour,
But there thou wert --- and still wouldst be
Devoted in the stormiest hour
To shed thy weeping leaves o'er me.
But thou and thine shall know no blight,
Whatever fate on me may fall;
For Heaven in sunshine will requite
The kind --- and thee the most of all.
Then let the ties of baffled love
Be broken --- thine will never break;
Thy heart can feel --- but will not move;
Thy soul, though soft, will never shake.
And these, when all was lost beside,
Were found and still are fixed in thee; ---
And bearing still a breast so tried,
Earth is no desert --- ev'n to me.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 20/06/2008 07:28
Khi xung quanh tất cả tối đen
Và lẽ phải không còn tia sáng nhỏ
Và hy vọng một ánh ngày chết yểu
Làm lạc thêm bước đường lạc của anh
Trong đêm khuya sâu thẳm của linh hồn
Trong cuộc chiến của lòng ta kín đáo
Khi ta ngại tỏ ra hiền dịu quá
Kẻ yếu buồn - người lãnh đạm ra đi
Số phận đổi thay - Tình đã bay xa
Lòng căm giận phóng mũi tên nhanh sắc
Em là một ngôi sao đơn độc
Mọc lên rồi không phải sẽ lặn luôn
Mong ánh sáng của em sẽ được hưởng phép lành
Theo dõi anh với mắt thần sắc sảo
Rồi sẽ đứng giữa anh và đêm tối
Để luôn luôn được soi sáng dễ dàng
Khi đám mây ập xuống phủ người ta
Muốn làm tối của em tia nắng nhẹ
Nhưng lửa nó càng thêm trong sáng mãi
Và xua tan những bóng tối xung quanh
Rồi hồn em sẽ ở với hồn anh
Dạy nó biết vượt qua và chịu đựng
Một tiếng nhẹ của em còn hơn hẳn
Sự thách thức hung hăng của cõi đời này
Em đã đứng như một cây xinh đứng
Dễ uốn cong nhưng không gẫy bao giờ
Còn với lòng trung ái, đu đưa
Những cành nhánh xanh tươi trên tháp cổ
Gió gào xé và trời tuôn mưa xuống
Nhưng em còn và sẽ mãi còn đây
Chở che anh trong giông tố hiểm nguy
Phủ người anh với lá em đẫm lệ
Nhưng em, bà con em không bị khổ đau
Dù số phận có làm chi anh nữa
Bởi trời sáng sẽ thưởng người tối dạ
Và trước tiên là sẽ thưởng cho em
Hãy để cho mối tình hão tan đi
Còn tình em sẽ không hề đứt gãy
Tim cảm thụ - nhưng mà không thay đổi
Tâm hồn em hiền dịu nhưng vững vàng
Khi tất cả mất rồi anh vẫn được
Còn có em và sẽ mãi còn em
Và có được một tấm lòng thử thách
Dù với anh - Đất cũng chẳng hoang vu