Tôi ngồi đây giữa ngổn ngang tường đá
Nơi thời gian lắng đọng đã bao ngày
Giữa bạt ngàn xanh thẳm của rừng cây
Chợt nghe tiếng thì thầm qua vòm lá.
Rồi tôi thấy không còn là hoang phế
Trong nắng mai rực rỡ một lâu đài
Thoảng hưởng trầm, mờ ảo bước chân ai
Ngẩn ngơ theo, ra cõi ngoài trần thế..
Trong huy hoàng rực rỡ
Ôi Ăngkor Ăngkor
Nơi tình yêu tràn trề
Khắp đất trời cây cỏ.
Bao nhiêu ngàn gương mặt
Mơ đắm ngắm tứ phương
Bao nhiêu nàng chân đất
Say vũ khúc vô thường.
Trên hồ nước rung rinh
Cả đất trời như một
Thần rắn cũng vươn mình
Bên gốc cây thốt nốt.
Chợt uy nghi đền tháp
Cùng lộng lẫy xiêm y
Tan ra thành hư ảo
Còn đâu, có thấy gì.
Tôi lặng lẽ giữa hoang vu quên lãng
Nơi vô tình sức mạnh của thời gian
Cùng binh hoả, bao vết hằn chiến trận
Đã khắc sâu trên hoang phế, điêu tàn.
16 Aprl 2014
Đăng bởi Bùi Nguyên Phong vào 27/10/2018 04:44