Thơ » Trung Quốc » Bắc Tống, Liêu » Liễu Vĩnh
Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/06/2018 12:41
獨倚危樓風細細。
望極離愁,
黯黯生天際。
草色山光殘照裏。
無人會得憑闌意。
也擬疏狂圖一醉。
對酒當歌,
強樂還無味。
衣帶漸寬終不悔。
為伊銷得人憔悴。
Độc ỷ nguy lâu phong tế tế.
Vọng cực ly sầu,
Ảm ảm sinh thiên tế.
Thảo sắc sơn quang tàn chiếu lý.
Vô nhân hội đắc bằng lan ý.
Dã nghĩ sơ cuồng đồ nhất tuý.
Đối tửu đương ca,
Cưỡng lạc hoàn vô vị.
Y đới tiệm khoan chung bất hối.
Vị y tiêu đắc nhân tiều tuỵ.
Một mình tựa lầu cao, gió thổi nhẹ nhẹ.
Trông xa tắp mối ly sầu,
Tâm tình buồn chán từ nơi chân trời xa thẳm dâng lên.
Màu cỏ ánh núi trong bóng nắng chiều tàn.
Không ai hiểu được tình tự của lúc tựa lan can.
Chợt có ý muốn say khướt bừa đi.
Có rượu trước mặt thì nên ca hát,
Cố gượng vui cũng là vô vị.
Đai áo rộng dần (người gầy đi), cuối cùng cũng không hối tiếc.
Vì chàng đáng khiến mình tiều tuỵ.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/06/2018 12:41
Đứng tựa lầu cao làn gió nhẹ,
Trông xa viễn cực,
mối ly sầu.
Buồn dâng tình tự chân trời thẳm,
Trong nắng tàn, sơn thảo sắc mầu.
Tấc dạ lan can ai hiểu thấu?
Say sưa tuý luý,
muốn cuồng ngông.
Rượu đầy ca hát đều vui gượng,
Tiều tuỵ vui chăng, một bóng hồng.