汲井漱寒齒,
清心拂塵服。
閒持貝葉書,
步出東齋讀。
真源了無取,
妄蹟世所逐。
遺言冀可冥,
繕性何由熟?
道人庭宇靜,
苔色連深竹。
日出霧露餘,
青松如膏沐。
淡然離言說,
悟悅心自足。
Cấp tỉnh thấu hàn xỉ,
Thanh tâm phất trần phục.
Nhàn trì bối diệp thư,
Bộ xuất đông trai độc.
Chân nguyên liễu vô thủ,
Vọng tích thế sở trục.
Di ngôn ký khả minh,
Thiện tính hà do thục?
Đạo nhân đình vũ tĩnh,
Đài sắc liên thâm trúc.
Nhật xuất vụ lộ dư,
Thanh tùng như cao mộc.
Đạm nhiên ly ngôn thuyết,
Ngộ duyệt tâm tự túc.
Lấy nước giếng lên rửa răng lạnh buốt
Lòng trong sạch phủi áo bụi trần
Thong dong cầm kinh Phật
Lần bộ ra thư trai phía đông đọc
Chân nguyên đã mất không ai thấy được
Người đời chạy theo chuyện cuồng vọng kỳ tích
Lời di ngôn để lại mong mỏi điều sâu xa
Tính thiện làm sao có thể luyện tập rành rọc
Nhà của người tu đạo yên tĩnh
Màu của rêu liền với màu của khóm trúc dày
Mặt trời ló dạng, nhiều sương khói
Cây tùng xanh bóng lộn như dầu bôi đầu
Điềm đạm xa lời nói
Hiểu và vui, lòng cảm thấy tự đủ
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 06/01/2009 17:26
Nước giếng buốt tê răng
Lâng lâng rũ y phục
Thong dong giở bộ kinh
Bước dạo ngoài hiên đọc
Đời chẳng giữ chân nguyên
Đuổi theo điều mê nhọc
Lời xưa sâu sắc thay
Luyện tính nên cầu học
Vắng lặng cảnh nhà tiên
Tre rêu chen chúc mọc
Nắng lên móc chửa tàn
Thông biếc rườm rà tóc
Lặng lẽ đủ vui rồi
Ngữ ngôn lìa tuyệt học
Gửi bởi Vanachi ngày 04/01/2014 16:22
Lấy nước giếng rửa răng lạnh buốt
Lòng sạch trong phủi tuột áo dơ
Tay cầm một bối diệp thư
Đông trai lần bước mắt đưa xem tường
Chân nguyên thấu khôn đường lượm lấy
Chuyện hoang đường vẫn thấy người cầu
Di ngôn cố ý nhiệm mầu
Tập rèn tâm tính trông vào chỗ nao
Nhà đạo nhân biết bao lặng lẽ
Trúc với rêu một vẻ như nhau
Mặt trời mọc khói sương đâu
Lá tùng bóng lộn như dầu mới bôi
Lặng không hết nỗi nói lời
Cỗi nguồn thấu suốt đủ vui tấm lòng
Gửi bởi Anh Nguyêt ngày 06/04/2015 10:44
Nước nơi giếng, súc buốt răng,
Giữ lòng trong sạch, rũ phăng áo trẩn.
Sách kinh lá bối, mở lần,
Ra nơi phòng sách, đọc dần dần thôi.
Nguồn chân chẳng giữ, người đời,
Chỉ theo mê hoặc ở nơi cõi trần.
Lời xưa để lại thâm trầm,
Nếu không rèn luyện thiện tâm kể gì?
Sân nhà đạo sĩ vắng đi,
Mầu rêu lẫn với xanh rì mầu tre.
Sương còn, mặt nhật đỏ hoe,
Hàng thông xanh biếc như khoe thoa dầu.
Lặng im chẳng nói một câu,
Nơi lòng tự biết phép mầu, đủ vui...
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 06/03/2016 08:49
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Trương Việt Linh ngày 04/10/2018 15:55
Giếng trong lạnh giá buốt răng
Lâng lâng giũ sạch bụi trần bợn nhơ
Lá kinh cầm lấy hàng giờ
Hiên đông lần đọc Nam Mô Di Đà
Chân nguyên đời chẳng giữ cho
Chạy theo cuồng vọng mơ hồ quàng xiên
Thâm sâu lời của thánh hiền
Làm sao tính thiện luyện rèn được đây
Cảnh tu yên tĩnh am mây
Làn rêu chen khóm trúc dày biếc xanh
Khói sương pha ánh nắng hồng
Thông tươi vẻ thắm bóng lồng tóc soi
Lặng thinh quên hết mọi lời
Lòng vui tự biết đủ rồi cần chi
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 21/04/2016 23:30
Múc nước lên ban mai súc miệng
Phủi áo quần thanh tịnh tâm hồn
An nhàn cầm quyển kinh luôn
Đi về phía viện, phòng đông tụng bài
Chân nguyên chưa có ai đạt được
Vì người đời theo đạo lý sằng
Huống hồ lời Phật cao thâm
Thuộc lòng há sửa được tâm tính à?
Trong ngoài viện các toà yên tĩnh
Màu xanh rêu tre dính liền nhau
Mặt trời lên, mây móc đâu?
Cây thông như được thoa dầu bóng xanh
Chính yên tịnh lòng không mong ước
Chợi nhận ra thanh thoát tâm hồn.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 23/04/2022 16:25
Rửa răng nước giếng lạnh căm,
Lòng trong phủi áo sạch băng bụi trần.
Thong dong kinh Phật tay cầm,
Thư trai lần bộ đông lân đọc tường.
Chân nguyên mất khó còn đường,
Người đời theo chuyện vọng cuồng kỳ công.
Di ngôn sâu sắc điều mong,
Làm sao tính thiện luyện xong thật rành.
Nhà người tu đạo yên lành,
Màu rêu liền với trúc xanh khóm dày.
Mặt trời ló dạng sương mây,
Tùng xanh bóng lộn như dầy đầu bôi.
Rất xa điềm đạm nói lời
Lòng người cảm thấy đủ thời tự vui.