Thơ » Trung Quốc » Trung Đường » Liễu Phú
紫府樓閣高相倚,
金碧戶牖紅暉起。
其間燕息皆仙子,
絕世妖姿妙難比。
偶然思念起塵心,
幾年謫向衡陽市。
阿嬌飛下九天來,
長在娼家偶然耳。
天姿才色擬絕倫,
壓倒花衢衆羅綺。
紺髪濃堆巫峽雲,
翠眸橫剪秋江水。
素手纖長細細圓,
春筍脫向青雲裏。
紋履鮮花窄窄弓,
鳳頭翅起紅裙底。
有時笑倚小欄桿,
桃花無言亂紅委。
王孫逆目似勞魂,
東鄰一見還羞死。
自此城中豪富兒,
呼僮控馬相追隨。
千金買得歌一曲,
暮雨朝雲鎮相續。
皇都年少是柳君,
體段風流萬事足。
幼玉一見苦留心,
殷勤厚遣行人祝。
青羽飛來洞戶前,
惟郎苦恨多拘束。
偷身不使父母知,
江亭暗共才郎宿。
猶恐恩情未甚堅,
解開鬟髻對郎前。
一縷雲隨金剪斷,
兩心濃更密如綿。
自古美事多磨隔,
無時兩意空懸懸。
清宵長嘆明月下,
花時灑淚東風前。
怨入朱弦危更斷,
淚如珠顆自相連。
危樓獨倚無人會,
新書寫恨託誰傳。
奈何幼玉家有母,
知此端倪蓄嗔怒。
千金買酒囑傭人,
密約幽歡鎮相悞。
將刃欲加連理枝,
引弓欲彈鶼鶼羽。
仙山只在海中心,
風逆波緊無船渡。
桃源去路隔煙霞,
咫尺塵埃無覓處。
郎心玉意共殷勤,
同指松筠情愈固。
願郎誓死莫改移,
人事有時自相遇。
他日得郎歸來時,
攜手同上煙霞路。
Tử phủ lâu các cao tương ỷ,
Kim bích hộ dũ hồng huy khởi.
Kỳ gian yến tức giai tiên tử,
Tuyệt thế yêu tư diệu nan bỉ.
Ngẫu nhiên tư niệm khởi trần tâm,
Kỷ niên trích hướng Hành Dương thị,
A Kiều phi hạ cửu thiên lai,
Trưởng tại xướng gia ngẫu nhiên nhĩ.
Thiên tư tài sắc nghĩ tuyệt luân,
Áp đảo hoa cù chúng la khỉ.
Cám phát nùng đôi Vu Giáp vân,
Thuý mâu hoành tiễn thu giang thuỷ.
Tố thủ tiêm trường tế tế viên,
Xuân duẫn thoát hướng thanh vân lý.
Văn lý tiên hoa trách trách cung,
Phụng đầu sí khởi hồng quần để.
Hữu thời tiếu ỷ tiểu lan can,
Đào hoa vô ngôn loạn hồng uỷ.
Vương tôn nghịch mục tự lao hồn,
Đông lân nhất kiến hoàn tu tử.
Tự thử thành trung hào phú nhi,
Hô đồng khống mã tương truy tuỳ.
Thiên kim mãi đắc ca nhất khúc,
Mộ vũ triêu vân trấn tương tục.
Hoàng đô niên thiếu thị Liễu quân,
Thể đoạn phong lưu vạn sự túc.
Ấu Ngọc nhất kiến khổ lưu tâm,
Ân cần hậu khiển hành nhân chúc.
Thanh vũ phi lai động hộ tiền,
Duy lang khổ hận đa câu thúc.
Du thân bất sử phụ mẫu tri,
Giang đình ám cộng tài lang túc.
Do khủng ân tình vị thậm kiên,
Giải khai hoàn kế đối lang tiền.
Nhất lũ vân tuỳ kim tiễn đoạn,
Lưỡng tâm nùng cánh mật như miên.
Tự cổ mỹ sự đa ma cách,
Vô thời lưỡng ý không huyền huyền.
Thanh tiêu trường thán minh nguyệt hạ,
Hoa thời sái lệ đông phong tiền.
Oán nhập chu huyền nguy cánh đoạn,
Lệ như châu khoả tự tương liên.
Nguy lâu độc ỷ vô nhân hội,
Tân thư tả hận thác thuỳ truyền.
Nại hà Ấu Ngọc gia hữu mẫu,
Tri thử đoan nghê súc sân nộ.
Thiên kim mãi tửu chúc dung nhân,
Mật ước u hoan trấn tương ngộ.
Tương nhận dục gia liên lý chi,
Dẫn cung dục đàn kiêm kiêm vũ.
Tiên sơn chỉ tại hải trung tâm,
Phong nghịch ba khẩn vô thuyền độ.
Đào nguyên khứ lộ cách yên hà,
Chỉ xích trần ai vô mịch xứ.
Lang tâm Ngọc ý cộng ân cần,
Đồng chỉ tùng quân tình dũ cố.
Nguyện lang thệ tử mạc cải di,
Nhân sự hữu thời tự tương ngộ.
Tha nhật đắc lang quy lai thời,
Huề thủ đồng thướng yên hà lộ.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Mặc Am ngày 17/03/2019 22:41
Phủ tía, hồng lâu chót vót cao
Cửa bích vàng hoe nắng chiếu vào
Bên trong: cánh én đều tiên tử
Giai nhân tuyệt thế sánh ngang sao?
Nhân gian bỗng khiến dạ bồi hồi
Hành Dương nay đã mấy xuân trôi
Chín tầng tiên nữ sà bay xuống
Chọn xóm Bình Khang ngẫu nhĩ thôi
Ủ rũ, muôn hoa ngượng cúi đầu
Sắc tài như thế, có ai đâu?
Tóc huyền tha thướt mây Vu Giáp
Khoé mắt long lanh ánh nước thu
Trắng mịn bàn tay mỗi ngón thon
Vòm mây cao vút nhánh măng non
Hài thêu hoa thắm, chân xinh bé
Ngọn gió nâng niu dải váy son
Có khi cười mỉm tựa lan can
Đào lý im re trút cánh tàn
Vương tôn liếc mắt hồn chao đảo
Tường đông trông thấy thẹn dung nhan
Từ đó hào môn với ấp hầu
Sai người, thúc ngựa suốt canh thâu
Ngàn vàng mua lấy một ca khúc
Sớm tối mây mưa tiếp nối nhau
Danh sĩ hoàng đô có Liễu quân
Phong lưu hết mực, tuổi đương xuân
Gặp nhau, Ấu Ngọc liền thương mến
Tiếp đãi, thăm nom rất ân cần
Thanh vũ đưa tin tới cửa song
Chàng khổ vì bao nỗi bận lòng
Lẻn đi không để mẹ cha biết
Say đắm yêu đương giữa bến sông
E ngại lương duyên sẽ lỡ làng
Tóc mây buông xoã trước tình lang
Kéo vàng tay nhấp không do dự
Gắn kết đôi tim nhịp xốn xang
Chuyện vui tự cổ tựa hư không
Hai nẻo tương tư chẳng cách lòng
Đêm thanh dưới nguyệt thường than vãn
Tưới lệ mùa hoa trước gió đông
Dây son u oán nhập cung đàn
Từng dòng châu ngọc chảy miên man
Lầu cao trơ bóng không ai hiểu
Thư hận nhờ ai gửi đến chàng?
Ấu Ngọc mẹ còn, làm sao được?
Nghe kể đầu đuôi, nổi bụng sân
Ngàn vàng mua rượu, thuê người giúp
Đâu biết tin sương lạc hải tần
Liền cánh chim kia, muốn bắn đi
Liền cành cây đó, buộc chia ly
Núi tiên xa khuất nơi biển biếc
Ngược gió trùng khơi lắm hiểm nguy
Đào nguyên ngăn cách giữa yên hà
Bụi trần gang tấc dậy phong ba
Lòng chàng, ý Ngọc cùng tha thiết
Nghĩa kết tùng quân, một mái nhà
Dẫu chết mong sao chẳng đổi dời
Sang kỳ tương ngộ cũng nhanh thôi
Ngày sau tới lúc chàng quay lại
Tay nắm tay nhau bước trọn đời