Phùng:
Danh lợi bôn ba một cuộc đời,
Tây Hồ phóng bộ thảnh thơi chơi.
Bồng Lai Phương Trượng đều hư huyễn,
Tiên tục chẳng qua chỉ ở người.

Ngô:
Trong lòng quét sạch bụi trần nhơ,
Bao quát càn khôn một hoạ đồ.
Gió mát trăng thanh tuỳ hứng thú,
Đâu đâu chẳng phải chốn Tây Hồ.

Lý:
Hoa chào điếm khách liễu chào thuyền,
Suốt tháng Tây Hồ ngủ liên miên.
Tỉnh dậy bàn thơ kinh khắp chốn,
Thân này có lẽ tiểu thần tiên.

Liễu Hạnh công chúa:
Thơ lưu đề ở gốc hoè Tây Hồ (Thiên tiên Quỳnh Hoa Liễu Hạnh công chúa)
Mây làm áo mặt trời làm xe,
Vui thú dong chơi ngắm khói mây.
Người đời muốn biết ta danh tính,
Ngọc Quỳnh Hoa là tiên trên núi.

Tiếp tục vịnh Tây Hồ (Bài thơ ba người Phùng, Ngô, Lý liên ngâm cùng công chúa Liễu Hạnh)

Công chúa:
Hồ Tây riêng chiếm một bầu trời,

Lý:
Phong cảnh xa nhìn tự thảnh thơi.
Cây cỏ quanh nhà lá xanh biếc,

Phùng:
Trâu vàng đầm vũng nước sáng ngời.
Vài gian nhà lá đủ nương náu,

Ngô:
Một chiếc thuyền con kiếm sinh nhai.
Cách giậu phên thưa chó sủa hoài.

Lý:
Nấu trà vách đất khói nghi ngút,
Chèo quế tay cầm nhè nhẹ lướt,

Phùng:
Áo tơi thừa khoác dáng khoan thai.
Vãn cảnh Động Đình kia Phạm Lãi,

Ngô:
Cưỡi bè Trương Khiên vượt khắp nơi.
Nghìn tầm mênh mông sâu nông rõ,

Lý:
Bốn mặt mịt mờ nổi chơi vơi.
Mái chèo đưa đẩy lau lách lướt,

Phùng:
Tiếng hát hò khoan mây trắng trôi.
Bạn cùng cò cốc trong bãi cát,

Ngô:
Nhìn xem diều hâu ngoài bể khơi.
Mấy khúc hát hay vang mặt nước,

Lý:
Một đôi “mắt trắng” ngạo người đời.
Lọng đội lá sen lời nối lời.

Phùng:
Tiền bằng lá súng hái lại hái,
Thả nón mặt hồ rau vẫn tươi,

Ngô:
Dìm giỏ dưới nước nuôi cá bơi.
Chuốc rượu trong hoa say tuý luý,

Lý:
Gối chèo bóng liễu nằm nghỉ ngơi.
Say rồi vứt giỏ trên làn sóng,

Phùng:
Tắm xong cởi khố ra gió phơi,
Mục tử gã kia là bạn hữu,

Ngô:
Tiều phu hẹn trước luống hôm mai.
Ôm đầu gối, ta chờ cò trai.

Lý:
Móc hàm rồng, kẻ tham châu ngọc,
Lưới trời thưa mà không sót ai,

Phùng:
Lưỡi câu thẳng nào chịu mắc mồi.
Trời đã sang hè, nắng vẫn thu,

Ngô:
Đông dù đã hết, năm còn dài.
Phú quý sao bằng thú trăng gió,

Lý:
Thanh cao không nhuốm bụi trần ai.
Sông Vị Thuỷ không tin lời bói,

Phùng:
Bến Đào nguyên mong được trùng lai.
Nghe chuông chợt hiểu tâm là Phật,

Công chúa:
Trăng rọi, ta là tiên chứ ai?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
tửu tận tình do tại