Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Lý Bạch
海客談瀛洲,
煙濤微茫信難求。
越人語天姥,
雲霞明滅或可睹。
天姥連天向天橫,
勢拔五嶽掩赤城。
天台四萬八千丈,
對此欲倒東南傾。
我欲因之夢吳越,
一夜飛渡鏡湖月。
湖月照我影,
送我至剡溪。
謝公宿處今尚在,
淥水蕩漾清猿啼。
腳著謝公屐,
身登青雲梯。
半壁見海日,
空中聞天雞。
千巖萬壑路不定,
迷花倚石忽已暝。
熊咆龍吟殷巖泉,
慄深林兮驚層巔。
雲青青兮欲雨,
水澹澹兮生煙。
列缺霹靂,
邱巒崩摧。
洞天石扇,
訇然中開。
青冥浩蕩不見底,
日月照耀金銀臺。
霓為衣兮風為馬,
雲之君兮紛紛而來下。
虎鼓瑟兮鸞回車,
仙之人兮列如麻。
忽魂悸以魄動,
怳驚起而長嗟。
惟覺時之枕席,
失向來之煙霞。
世間行樂亦如此,
古來萬事東流水。
別君去兮何時還,
且放白鹿青崖間。
須行即騎訪名山。
安能摧眉折腰事權貴,
使我不得開心顏。
Hải khách đàm Doanh Châu,
Yên đào vi mang tín nan cầu.
Việt nhân ngữ Thiên Mụ,
Vân hà minh diệt hoặc khả đổ.
Thiên Mụ liên thiên hướng thiên hoành,
Thế bạt Ngũ Nhạc, yểm Xích Thành.
Thiên Thai tứ vạn bát thiên trượng,
Đối thử dục đảo đông nam khuynh.
Ngã dục nhân chi mộng Ngô Việt,
Nhất dạ phi độ kính hồ nguyệt.
Hồ nguyệt chiếu ngã ảnh,
Tống ngã chí Diễm Khê.
Tạ công túc xứ kim thượng tại,
Lục thuỷ đãng dạng thanh viên đề.
Cước trước Tạ công kịch,
Thân đăng thanh vân thê.
Bán bích kiến hải nhật,
Không trung văn thiên kê.
Thiên nham vạn hác lộ bất định,
Mê hoa ỷ thạch hốt dĩ mính.
Hùng bào long ngâm ân nham tuyền,
Lật thâm lâm hề kinh tằng điên.
Vân thanh thanh hề dục vũ,
Thuỷ đạm đạm hề sinh yên.
Liệt khuyết tích lịch,
Khâu loan băng tồi.
Động thiên thạch phiến,
Hoanh nhiên trung khai.
Thanh minh hạo đãng bất kiến để,
Nhật nguyệt chiếu diệu kim ngân đài.
Nghê vi y hề phong vi mã,
Vân chi quân hề, phân phân nhi lai hạ.
Hổ cổ sắt hề loan hồi xa,
Tiên chi nhân hề liệt như ma.
Hốt hồn quý dĩ phách động,
Hoảng kinh khởi nhi trường ta.
Duy giác thì chi chẩm tịch,
Thất hướng lai chi yên hà.
Thế gian hành lạc diệc như thử.
Cổ lai vạn sự đông lưu thuỷ,
Biệt quân khứ hề hà thì hoàn?
Thả phóng bạch lộc thanh nhai gian.
Tu hành tức kỵ phỏng danh sơn.
An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý,
Sử ngã bất đắc khai tâm nhan!
Khách đi biển kháo nhau về Doanh Châu,
Khói sóng mù mịt, tin rằng khó tìm được.
Nay người Việt nói về núi Thiên Mụ,
Mây ráng khi tỏ khi mờ cũng có thể nhìn thấy.
Thiên Mụ liền trời mà vươn chắn ngang trời,
Có cái thế vượt Ngũ Nhạc, ép cả Xích Thành.
Núi Thiên Thai cao bốn vạn tám nghìn trượng,
Trước nó cũng bị áp đảo mà nghiêng về đông nam.
Ta muốn nhân đó mơ về Ngô Việt,
Một đêm bay qua vầng trăng hồ Kính.
Trăng hồ soi bóng ta,
Đưa ta đến Diễm Khê.
Ở đấy nay vẫn còn nhà của Tạ Linh Vận,
Nước biếc rập rờn, vượn kêu lanh lảnh.
Chân mang giày Tạ công,
Mình đi lên thang mây xanh.
Đến lưng chừng vách núi thấy mặt trời ngoài biển,
Nghe gà trời gáy vang không trung.
Nghìn núi muôn khe, khó xác định đường đi,
Say mê ngắm hoa đứng tựa núi đá, bỗng trời sập tối.
Gấu thét rồng gào vang dội núi đá, suối khe,
Rừng sâu chấn động, núi thẳm kinh hoàng.
Mây xanh xanh chừng sắp mưa,
Nước mờ mờ như bốc khói.
Chớp giật sấm vang,
Núi tan gò lở.
Động trời cửa đá
Rầm rầm mở ra ở giữa.
Xanh mờ thăm thẳm không thấy đáy,
Mặt trời mặt trăng lấp lánh soi lầu vàng gác bạc.
Cầu vồng làm áo, gió làm ngựa,
Thần mây bời bời bay xuống.
Cọp gảy đàn, loan kéo xe,
Người tiên đông như cỏ gai.
Bỗng hồn kinh phách động,
Tỉnh dậy sợ hãi mà than dài...
Chỉ thấy chăn gối lúc đó,
Khói ráng vừa qua biến mất.
Những cuộc vui trên đời cũng như vậy thôi!
Mọi việc xưa nay trôi qua như nước chảy về đông.
Giã từ anh ra đi, biết bao giờ trở lại ?
Hãy thả con hươu trắng nơi ghềnh núi xanh.
Hễ cần thì cỡi ngay ngựa, thăm núi nổi tiếng,
Chứ sao lại cúi mày khom lưng thờ bọn quyền quý,
Khiến ta không sao mở lòng mở mặt!
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 24/12/2005 02:16
Khách biển đồn Doanh Châu,
Khói sóng mịt mù tìm được đâu!
Người Việt nói Thiên Mụ,
Mây ráng tỏ mờ nay thấy đó.
Thiên Mụ liền trời chân trời xanh,
Thế lay Ngũ Nhạc, đổ Xích Thành.
Thiên Thai một vạn tám nghìn trượng,
Đứng trước Thiên Mụ cũng nghiêng mình.
Ta muốn nhân đây mộng Ngô Việt,
Một đêm nương trăng Kinh Hồ vượt.
Trăng hồ rọi bóng ta,
Đưa ta đến Diễm Khê.
Tạ công chốn cũ nay còn đó,
Trong veo tiếng vượn, nước xanh lè.
Xỏ chân dép họ Tạ,
Cất mình thay mây đi.
Vừng đông, nửa vách thấy,
Gà trời, giữa lừng nghe.
Núi ngàn ngoắt ngoéo đường lắm hướng,
Mê hoa tựa đá bỗng tối om.
Beo gầm rồng kêu núi khe dồn,
Run rừng sâu hề rợn từng non.
Mây xanh xanh hề mừa chớm,
Nước mờ mờ hề khói un.
Sét đánh chớp lòa,
Gò nhào cồn tan.
Động trời cửa đá,
Ầm ầm mở toang.
Xanh mờ thăm thẳm chẳng thấy đáy,
Ánh trời ánh trăng ngấn bạc vàng.
Mặc áo ráng hề cưỡi ngựa gió,
Thần trong mây hề bời bời bay xuống đó.
Hổ đánh đàn hề loan đẩy xe,
Người tiên đông hề đông gớm ghê.
Bỗng hồn kinh mà phách động,
Hoảng vùng dậy mà than dài.
Tan khói mây lúc nãy,
Trơ chăn gối mình đây.
Cuộc vui trên đời nào khác vậy,
Xưa nay muôn việc xuôi nước chảy!
Giã người đi hề bao giờ lui ?
Toan thả hươu trắng núi xanh khơi,
Cần đi hẳn cưỡi dạo non chơi.
Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý,
Khiến ta chẳng được mặt mày tươi.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Diệp Y Như ngày 24/06/2008 20:59
Cảnh tiên trên biển khách bàn,
Tìm đâu cho thấy sóng tràn mênh mang!
Chỉ riêng người ở Chiết Giang,
Biết hòn Thiên Mụ chắn ngang chân trời
Ráng mờ thấp thoáng ngoài khơi,
Thế hơn Ngũ Nhạc vượt nơi Xích Thành
Thiên Đài cao tận trời xanh,
So cùng Thiên Mụ hoá thành lệch ngang
Từ đây mơ trẩy về nam
Một đêm thoắt đã bay ngang Kính Hồ
Dưới trăng sóng nước nhấp nhô,
Bóng ta, ánh nước đua xô chân trời
Diễm Khê dưa thẳng tới nơi
Ngày xưa ông Tạ thảnh thơi chốn này
Suối trong xah ngắt vươn mây
Vượn kêu lanh lảnh gọi bầy thiết tha
Ngại chi vách đá cao xa
Khoác giày ông Tạ theo đà vượt non
Lưng chừng sườn núi chon von
Ánh dương rãng toả nỉ non tiếng gà
Loanh quanh chẳng rõ lối ra
Núi cao bao lớp lũng hoa bao tầng
Tựa lưng vách đá tần ngần
Phút chốc bóng đã xịch gần hoàng hôn
Gấu kêu, rồng thét, suối dồn
Rừng cây run sợ, núi non hãi hùng
Mây xanh khói nước mông lung
Ầm ầm chớp giật sét rung vang trời
Núi gò sụt lở nơi nơi
Bỗng nhiên cửa đá vang trời mở toang
Trời cao thăm thẳm mênh mang
Dưới trời lầu tía gác vàng sáng trông
Thần mây ráng áo cầu vồng
Gió đưa làm ngựa bềnh bồng xuống chơi
Gảy đàn hổ sát theo nơi
CHim loan đưa đón, tiên cười dạo quanh
Mắt nhìn trông thấy mà kinh
Hoàng hồn tỉnh dậy thấy mình nằm trơ
Còn đâu cảnh đẹp trong mơ
Cuộc đời vui thú ngẩn ngơ thế này!
Từ xưa muôn cuộc tỉnh say
Sóng tuôn biển cả chẳng hay quay về!
Giã anh chẳng hẹn ngày về
Tạm cùng hươu trắng mải mê đá ghềnh
Núi non danh thắng hoan nghênh
Phải chi quỳ gối khom mình bọn ranh
Khiến ta mất mặt sao đành?
Dân biển bàn Doanh Châu,
Mịt mù khói sóng biết tìm đâu.
Người Việt đồn Thiên Mụ,
Có trông ráng mây lúc mờ, tỏ.
Thiên Mụ liền tới ngang trời xanh,
Thế lấn Ngũ Nhạc ép Xích Thành.
Thiên Thai bốn vạn tám nghìn trượng,
Đông nam lệch hẳn đứng nghiêng mình.
Ta muốn nhân mơ chơi Ngô Việt,
Một đêm bay qua hồ Kính nguyệt.
Trăng hồ soi rõ bóng,
Đưa ta đến Diễm Khê.
Nơi ở Tạ công vẫn còn đó,
Nước biếc dập dờn vượn kêu rõ.
Chân xỏ giày ông Tạ,
Mình đi lên mây thang.
Sườn non nắng biển ló,
Gà trời tiếng gáy vang.
Nghìn non vạn suối đường không định,
Tựa đá say hoa, nắng chợt vàng.
Rồng, gấu gào núi khe lồng vang,
Rừng sâu động chừ núi kinh hoàng,
Mây xanh chừ mưa sang,
Nước mờ chừ khói loang,
Sấm rung chớp giật,
Gò lở núi tan,
Cửa đá động trời,
Ầm! Chợt mở toang.
Xanh mờ thăm thẳm không thấy đáy,
Trời, trăng lấp lánh gác bạc vàng.
Áo cầu vồng chừ ngựa bằng gió,
Thần mây đến chừ thấy bời bời bay xuống,
Hổ đờn chừ loan kéo xe hoài,
Tiên đến chừ đông như cỏ gai,
Một chốc hồn kinh phách động,
Tỉnh ra hoảng hốt than dài.
Gối chăn sờ sờ lúc đó,
Khói mây vụt biến đâu rồi.
Vui thú trên đời đều thế thảy,
Mọi việc xưa nay đông nước chảy.
Nay biệt anh chừ, có gặp hay ?
Thả con hươu trắng ghềnh xanh này.
Danh sơn như muốn, ngựa cỡi ngay,
Há chịu cúi đầu khom lưng trước quyền quí,
Khiến ta lòng thẹn, ủ ê mày!
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 24/03/2016 08:15
Khách biển đi Doanh châu thường nói
Khói mịt mù rất khó tìm ra
Núi Thiên người Việt bàn qua
Ráng mây dù tỏ hay mờ vẫn xem
Núi Thiên Mụ trời ngang bát ngát
Ép Xích Thành, Ngũ Nhạc cao hơn
Thiên Thai năm vạn trượng non
Mà so bề thế vần còn kém xa
Từ núi đó ta mơ Ngô Việt
Một đêm qua vầng nguyệt Kính hồ
Trăng hồ soi bóng hình ta
Tiễn đưa ta tới bên bờ Diễm khê
Ở đấy vần còn nhà họ Tạ
Nước rập rờn, vượn hú vang vang
Chân mang dày của Tạ công
Mình leo thang bước mây xanh chập chờn
Thấy mặt trời lưng chừng mặt biển
Nghe gà trời gáy rộn không trung
Nghìn non khó xác định đường
Ngắm hoa trời bỗng sập buông tối mò
Gấu thét khe, rồng gào dội núi
Rừng thẳm sâu, núi cũng kinh hoàng
Sắp mưa mây báo hiệu xanh
Nước mờ như sắp biến thành khói sương
Chợt sấm giật vang vang rền nổ
Núi tan, gò cũng lở tan tành
Động trời cửa đá chênh vênh
Rầm rầm rộng mở thênh thang đón mời
Xanh mờ thẳm không coi thấy đáy
Lầu vàng son lấp láy dưới trăng
Ngựa là gió, áo cầu vồng
Thân mây bay xuống oai phong bời bời
Cọp gảy đàn, loan thời xe kéo
Người tiên đông như đám cỏ gai
Hồn kinh phách động bỗng rồi
Tỉnh ra sợ hãi, than dài thành thơ
Chỉ thấy gối chăn trơ lúc đó
Khói sương mờ cũng đã biến rồi
Cuộc vui đời cũng vậy thôi
Xưa nay nước chảy vẫn xuôi đông hoài
Giã từ non, bao giờ lại đặng?
Nơi ghềnh xanh hươu trắng thà ra
Cưỡi ngay ngựa, thăm núi xa
Há đâu khúm núm tôn thờ quyền oai
Khiến ta không nở mặt mày!